Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 699: Hoa Cúc Vàng Cố Hương (2)

Chương 699: Hoa Cúc Vàng Cố Hương (2)Chương 699: Hoa Cúc Vàng Cố Hương (2)
Chương 699: Hoa Cúc Vàng Có Hương (2)
Thiếu niên bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh, con thấy đạo lý ngươi nói thực sự rất cao."
Lão nhân gầy đưa tay cốc đầu thiếu niên một cái, sau đó tự than ngắn thở dài.
Thiếu niên chán đến chết, dù sao cũng không có việc gì, cũng dứt khoát thở dài theo lão tiên sinh.
Lão nhân nhớ tới thời tiết hôm nay nơi cố hương nhà mình, hẳn là hoa cúc mọc khắp nơi trên mặt đát.
Sau khi chưởng giáo Lục Trầm rời khỏi tòa thiên hạ này, Tạ Thực không thể không thừa nhận, tuy mười phần mắt mát, nhưng mà tâm cảnh cả người rõ ràng thoải mái rất nhiều.
Trước đó có Lục Trầm đang ở trấn nhỏ, Tạ Thực thật ra rất thấp thỏm, e sợ có nơi nào làm không được đúng, không cần thận sẽ bị vị chưởng giáo lão gia kia nhìn trúng, ghi nhớ ở trong lòng.
Tạ Thực thở phào một hơi, khí thế đột nhiên biến đổi, đứng ở trong sân, nhìn cửa ra nơi ngọn núi lớn Ngô Đồng sơn phía tây xa xa, bên đó sắp tới sẽ xuất hiện một độ thuyền thật lớn có một không hai bắc Câu Lô châu, bên trên sẽ có mấy vị đại nhân vật danh chắn nhất châu, lần này côn thuyền Đả Tiếu sơn bị người ta phá huỷ ở trung bộ Bảo Bình châu, trừ máy vị tổ sư Đả Tiểu sơn khuynh sào xuất động, còn có máy thế lực lớn cùng nhau nam hạ, trên danh nghĩa là liên thủ điều tra sự kiện trầm thuyền nơi đây, về phần chân tướng như thế nào, trừ Đả Tiếu sơn thế lực ít nhất từ đầu tới đuôi chẳng hay biết gì, Tạ Thực biết, Đại Ly quốc sư Thôi Sàm biết, hai vị đại lão trên chiếc độ thuyền mới cũng biết rõ ràng trong lòng.
Kiếm Úng tiên sinh là quân cờ mắu chốt nhát, là tử sĩ.
Cho dù là bắc Câu Lô châu, cũng chỉ có số rất ít người biết rõ chiếc mũ lông chồn của vị tán tu đội kia, thật ra chính là pháp bảo "Kiếm úng”, vừa giúp người ta ôn dưỡng phi kiếm, đồng thời cũng dựng dục ra vô số luồng kiếm khí, máy trăm năm tích góp từng tí một, kiếm khí bên trong kiếm úng, sớm tập hợp dày đặc, cho nên một kích khuynh lực của Kiếm Úng tiên sinh, trả giá bằng hoàn toàn hủy diệt pháp khí "Kiếm úng", hầu như tương đương là một kích toàn lực của một kiếm tu Ngọc Phác Cảnh.
Cũng đủ đánh chìm chiếc côn thuyền của Đả Tiếu sơn.
Tát cả những điều này đều là vì để cho Tạ Thực cứ theo đó mà thành công đi ra bước thứ hai, để cho vị thiên quân Đạo gia bắc Câu Lô châu này, tự mình đi tới dãi đất phương bắc Quan Hồ thư viện, tọa trần trong đó, hoàn toàn cắt đứt liên hệ hai bên nam bắc Bảo Bình châu, không để cho việc Đại Ly thâu tóm "Đại thế" toàn bộ phương Bắc Bảo Bình châu, xuất hiện bát ngờ gì.
Tạ Thực vỗ vỗ đầu vai thiếu niên, "Đi cùng ta tới một nơi.”
Thiếu niên trường mi đi theo lão tổ tông nhà mình tới cửa hàng Dương gia, thời điểm đi khỏi trên người có thêm một món gọi là "Chỉ xích vật”, cùng với một lời hứa hẹn với Dương lão nhân kia.
Trả giá, đồng dạng là một lời hứa hẹn của thiên quân Tạ Thực.
Về tới tiểu viện trong nhà, Tạ Thực liền nói đại khái sơ qua cùng thiếu niên về chuyện rủi ro trên côn thuyền.
Thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt lão tổ thần sắc nghiêm túc, tò mò hỏi: "Lão tổ tông, nếu Bảo Bình châu chúng ta là châu nhỏ nhát Hạo Nhiên thiên hạ, mà lão tổ lại là đạo chủ bắc Câu Lô châu một châu lớn như vậy, còn cần lo lắng cái gì chứ?”
Tạ Thực lắc đầu cười nói: "Ngươi suy nghĩ về chuyên thiên hạ quá đơn giản, về sau nhất định sẽ có vô số người kêu gào 'Đây là Câu Lô châu khi dễ Bảo Bình châu ta không người sao? !' Giữa những nhân vật này, hơn phân nửa chỉ biết phất cờ hò reo, bàng quan, non nửa sẽ rục rịch, bên trong non nửa số người còn lại, lại sẽ một đám người, bởi vì đủ loại nguyên nhân cùng ước nguyện ban đầu, từ bốn phương tám hướng đuổi tới, trong đám người này sẽ ẩn dấu cao thủ thực sự, ví dụ như... một số người tương tự như Phong Tuyết miếu Ngụy Tần nhân, hơn nữa loại người này, đến cuối cùng sẽ càng ngày càng nhiều. Nhưng ngươi tạm thời chỉ cần ngồi chờ đợi, tóm lại chuyện này, bất luận về sau phát triển đến trạng thái nào, trước khi ngươi trở thành Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh phía trước, cũng không cần nhúng tay, an tâm đi theo Nguyễn Cung tu hành kiếm đạo."
Thiếu niên trường mi tâm sự trùng trùng, lạ Thực cười không nồổi,"Cho dù phát sinh kết quả tồi tệ nhất, cũng không phải một năm năm rưỡi là có thể xuất hiện, ngươi quan tâm cái gì?"
Thiếu niên rầu rĩ không vui, xoay người đi hướng viện môn,"Lão tổ tông, con đi luyện tập kiếm thuật."
Tạ Thực một mình ngồi ở bên bàn đá, nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng tính toán thôi diễn hướng đi của đại thế Bảo Bình châu.
Tạ Thực cùng thiếu niên chân trước vừa ra khỏi cửa hàng Dương gia không bao lâu, Tào Hi chân sâu tìm đến hiệu thuốc bắc, nhân viên trong tiệm cũng không thấy có gì đặc biệt, hôm nay trấn nhỏ phòn hoa, gặp nhiều người có tiền hơn, không kém lão mập này.
Tào Hi cười hỏi Dương lão tiền bối có ở tại hậu viện hay không, một anh chàng trẻ tuổi đang ở quầy thuốc bên kia ước lượng dược liệu, liếc nhìn phú ông gia dáng người mập mạp, nhìn hướng cửa sau đại đường có treo màn trúc, hát hát cằm lên, lười nói thêm cái gì. Tào Hi nói tiếng cảm ơn, chậm rãi bước tới hướng bên kia, vén rèm lên, sân nhà rộng vuông vức, dưới mái hiên bốn đạo hành lang, so với tổ trạch Tào thị thì hơi khí phái hơn một ít.
Đầu hành lang đối diện chính phòng hậu viện, có đặt băng ghế dài, giống như chuẩn bị riêng cho những người như Tào Hi tới làm khách.
Đối diện ngoài chính phòng, Dương lão nhân đang ngồi trên băng ghế hút thuốc lá rời, cây điều trúc xanh đã sớm nhẫn phẳng ố vàng cũ kỹ, xuyên thấu qua sương khói, lão nhân nhìn vị kiếm tiên từ nam Bà Sa châu vượt biển mà đến kia, hai bên đương nhiên quen biết nhau, thời điểm Tào Hi rời khỏi trấn nhỏ tuổi đã không còn nhỏ, chỉ là Tào Hi đối với Dương lão nhân tránh ở phía sau hiệu thuốc bắc, hết năm này đến năm khác tọa tỉnh quan thiên, ký ức cực kỳ mỏng manh, nhưng tin tưởng Dương lão nhân đối với Tào Hi hắn tuyệt không xa lạ, nói không chừng năm đó thành công đi ra Ly Châu động thiên, đều có lão nhân đứng phía sau sắp xếp.
Tào Hi tới đây đương nhiên không phải vì báo ân, hắn chưa bao giờ là người cái gì tích thủy chỉ ân dũng tuyền tương báo (1), cho dù Dương lão nhân tìm tới cửa, Tào Hi cũng chưa chắc nguyện ý quan tâm, Dương lão nhân ở Ly Châu động thiên hoặc là nói Long Tuyền quận, ai cũng phải nễ mặt mũi vài phần, nhưng mà lần này Tào Hi làm xong chuyện mua bán này, sẽ quay về Bà Sa châu, mặt dày mày dạn đòi thù lao cùng Toánh Âm Trần thị lão tổ, thân phận Dương lão nhân thần bí đến máy, tương lai ở đông Bảo Bình châu vênh váo đến máy cũng liên quan quái gì đến Tào Hi hắn.
(1) nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền
Về phản chỉ Tào thị của Thượng Trụ quốc lưu lại Đại Ly vương triều, tương lai là phúc hay họa, phải xem tạo hóa của chính bọn họ, Tào Hi nhiều nhát là trước khi rời đi, tượng trưng giúp đỡ một hai, về phần Đại Ly tống thị Hoàng đế cảm kích hay không, không sao cả. Dưới đầu gối Tào Hi con cháu vô số, huống chỉ tu đạo tu đạo, chưa bao giờ là vì tu cái gì con cháu đây đàn, gà chó lên trời, chỉ là phần thưởng thêm vào mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận