Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1284: Quân Tử Võ Bị (2)

Chương 1284: Quân Tử Võ Bị (2)Chương 1284: Quân Tử Võ Bị (2)
Chương 1284: Quân Tử Võ Bị (2)
Nó áy náy bất an nói: "Ta ở đây tu hành hơn hai trăm năm, chỉ là nhìn trúng long mạch nơi đây, lúc trước ngẫu nhiên đoạt được hai món linh khí và pháp bảo, đều đã luyện hóa thành vật bản mạng, ngoài ra cũng không cướp lấy bát cứ thiên tài địa bảo gì. Tiên sư đã có ân cứu mạng với ta, cũng có đức tiếp tục con đường tu hành cho ta...”
Bùi Tiền ca thán một tiếng.
Trách ta.
Sao mới ra khỏi thành Lão Long, mình liền lại thành kẻ lễ vốn rồi? Ở bến Phong Vĩ bên kia thiếu chút nữa lỗ hai đồng tiền Tuyết Hoa, ở khe núi này càng thiệt hại lớn hơn rồi.
Trần Bình An cười nói: "Không sao, nếu thật có tâm, chờ ngươi khỏi hẳn thương thé, kết thành Kim Đan, có thể lấy thân người đi xa bốn phương, về sau có thể đi tới quê hương của ta, bên đó non xanh nước biếc, linh khí dư thừa, hoan nghênh ngươi tới làm khách..."
Khi Trần Bình An nói tới đây, Từ Viễn Hà có thâm ý nói: "Cần gì đợi tới lúc Kết Đan rồi mới đi, dưỡng khỏi thương thế, trực tiếp đi quê nhà ngươi là được, nói không chừng có thể trực tiếp ở bên đó Kết Đan, có thánh nhân tọa trấn khí vận, cũng không cần lo lắng rước lấy sự cố ngoài ý muốn địa ngưu xoay người."
Thổ ngưu màu vàng ánh mắt mê mang, như cảm thấy khó hiểu.
Trần Bình An suy nghĩ cân nhắc việc này có được hay không, Từ Viễn Hà đã cười nói: "Không vội, còn có thể đi một đoạn dài lộ trình sơn thủy, trước tiên xem thử có hợp tính tình hay không, rồi quyết định sau cũng không muộn. Nếu tính tình không hợp, chi bằng để lại án tượng tốt, về sau có duyên gặp lại, tốt hơn sớm chiều ở chung, kết quả sinh ra ác cảm, một thiện duyên tốt đẹp sẽ bị lãng phí."
Trương Sơn Phong phụ họa nói: "Có thê làm như vậy."
Trần Bình An tự nhiên không có dị nghị.
Đoàn người chậm rãi mà đi, rời khỏi khe núi, đi về phía tòa đại đô đốc phủ danh chấn Thanh Loan quốc kia.
Trần Bình An hàn huyên với Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà một số chuyến đi có thể nói.
Hai người cũng nói với Trần Bình An câu chuyện giang hồ của bọn họ sau khi chia tay ở phường Thanh Phù. Hoàng thất Đường thị Thanh Loan quốc, nhất quán phong vương không phong đất, thân vương quận vương đều có phủ đệ của mình ở kinh thành, hơn nữa những phủ đệ này chỉ có quyền ở mà không có quyền sở hữu, một khi mất đi tước vị sẽ bị Tông Nhân phủ thu hồi.
Thanh Loan quốc bố trí năm tòa đại đô đốc phủ, trừ tứ phủ bốn phía, ở địa khu trung bộ còn có một tòa, quyền lực cực lớn, phụ trách thuỷ vận, muối sắt các ngành nghề mạch máu quốc gia"quyền thần nắm quyền gây hại, phiên trấn cát cứ đáng lo" quân chủ tầm thường sợ còn tránh không kịp, ở trong lịch sử mấy trăm năm Thanh Loan quốc, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, hơn nữa quan tướng hòa hợp, trước nay biểu hiện khiến người ngoài đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, chẳng lẽ đám quan to biên giới trời cao hoàng đế xa này, chưa từng có ai sinh ra dã tâm? Một đám vì Đường thị hoàng đế mà làm hết phận sự, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi?
Mặc kệ như thế nào, Thanh Loan quốc này ở đông nam bộ Bảo Bình Châu, tựa như thế ngoại đào nguyên, một phương tịnh thổ, đặc biệt là ở sau khi trung bộ chiến sự hừng hực, đã gây ra máy trào lưu sĩ tử đi về phương nam, áo mũ bỏ lại phương bắc, mà ba nước Thanh Loan, Khánh Sơn cùng Vân Tiêu, liền hấp thu đám con em hào phiệt trời nam lấy hàng vạn để tính này, trong số đó Thanh Loan quốc chiếm lượng người nhiều nhất.
Đương nhiệm năm vị đại đô đốc Thanh Loan quốc, bốn vị gần biên cảnh, đều là dựa vào công huân chiến trường hoặc thân phận ngoại thích khai phủ lĩnh quân, chỉ có tòa đại đô đốc phủ kia ở giữa, vẫn luôn thuộc họ Vi, đương nhiệm chủ nhân là dựa vào tổ ấm thừa kế mà có, truyền qua từng thế hệ, hơn nữa gần ba trăm năm qua, hương khói gia tộc đều là dựa vào một dòng độc đỉnh chống đỡ, nhìn như lung lay sắp đỏ, nhưng lại không ngã, làm "hoa màu đáng tin" đại đô đốc hơn ba trăm năm.
Hiện nay vị Vi đô đốc này, cũng chính là vị quyền quý Thanh Loan quốc đã đòi Trương Sơn Phong Từ Viễn Hà giao ra Chân Vũ kiếm và đoản đao, sau khi kế thừa, hắn không du sơn ngoạn thủy, cuộc sống an nhàn nơi hoang dã nữa, mà là ru rú trong nhà, nhưng dựa vào đủ loại sự tích lời đồn ngày xưa, ở trong ba nước Thanh Loan thanh danh không nhỏ, sở trường thanh từ, lối viết thảo, chú thích kinh Phật cùng với vẽ tượng phật, đặc biệt là thứ sau, có ý kiến "độc bộ nhất thời", trên dưới triều dã, khó mà có được một bức tranh. Về vị Vi đô đốc đang tuổi tráng niên này, ở trong sĩ lâm văn đàn được đánh giá vô cùng tốt, được coi là phong tư đặc tú, sang sảng thanh cử, túc túc như ngọn núi dưới cây tùng... Trong đám phu nhân cùng khuê tú ở kinh sư, càng nhận được nhiều đánh giá tốt, đồn đãi vị đại đô đốc này lúc cắp tráp du học, cùng mấy vị thế giao bạn tốt cùng nhau vào núi gặp tiên, hắn bị tiều phu làm làm tưởng là trích tiên nhân, dâp đầu bái lay kinh hô thần tiên.
Lần này kinh thành Thanh Loan quốc tổ chức tranh luận phật đạo thanh thế lớn, Vi đô đốc sẽ vào kinh thành phụ trách an nguy của kinh sư, cho phép mang sáu ngàn binh sĩ tinh nhuệ bắc thượng, đóng quân ở kinh đô trọng địa!
Có thể thấy được phần nào Đường thị hoàng đề nễ trọng và tin cậy đối với người này ra sao.
Dẫn tới trên giang hồ có một số nguồn tin vỉa hè, nói là quân thần hai người có đoạn tụ chỉ hảo (1), phải biết rằng lần này tranh luận phật đạo, Vân Tiêu quốc Nghiêm thị, Khánh Sơn quốc Hà thi hai vi quân chủ đều sẽ tới kinh thành Thanh Loan quốc, mà chuyện Vi đô đốc dẫn quân bắc thượng, có thể khiến hai vị quân chủ quốc gia khác coi là bình thường, chưa đổi ý, càng là một việc lạ.
(1) từ lóng chỉ quan hệ đồng tính luyến ái nam
Một ngày này, đại đô đốc phủ có một vị thanh niên khôi ngô tới nhà bái phỏng, chưa kinh động người ngoài.
Đại đô đốc Vi Lượng ở trong thư phòng đãi khách, VI Lượng nay mới hơn ba mươi tuổi, bộ dạng ngọc thụ lâm phong.
Vi Lượng thân ở địa vị cao, nhưng đối với vị thanh niên kia lại rất tùy ý, không phải xa cách khách khí, cũng không phải cố ý nhiệt tình, mà vị thanh niên khôi ngô kia hiển nhiên cũng là có quen biết với vị đại đô đốc này, không ngồi đối diện với Vi Lượng, mà là đứng ở dưới giá sách, lục lọi lật xem.
Vi Lượng cười nói: "Khương Uần, xem ra gia tộc ngày càng coi trọng đối với ngươi nha, bằng lòng giao phó việc này cho ngươi. Như vậy, ta cũng bớt lo bớt tốn sức, đến lúc đó ta ngoài sáng, ngươi trong tối, tin tưởng trận tranh luận phật đạo cuối mùa xuân này, không có sóng gió quá lớn.”
Thanh niên khôi ngô chính là người ở cuối ngõ nhỏ nơi bến Phong Vĩ, đại khái là rời khỏi bến đò tiên gia nửa quê nhà, mang xích sắt "đai lưng" bên hông luyện hóa thành vật bản mạng thi triển thủ thuật che mắt, để tránh thu hút ánh nhìn nơi thành trắn phố phường.
Thanh niên tên là Khương Uần tùy tay lật xem một quyển sách, chú giải rất nhiều, rậm rạp, hơn nữa mực đen, mực đỏ giao nhau, hiển nhiên quyển sách này, đại đô đốc Vi Lượng không chỉ đọc một lần.
Khương Uẫn quay đầu nói: "Lão Vi, ngươi tuyệt đối đừng khinh thường, hoàng đề bệ hạ của các ngươi chọc ra một lỗ thủng lớn như vậy, bây giờ tình thế rất phức tạp, trừ ta, trong gia tộc tựa như còn sẽ có người âm thầm ẩn núp, hơn nữa tu vi tuyệt đối không tháp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận