Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1733 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (10)



Chương 1733 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (10)




Hồ Hàm lớn tiếng nói: "Tằng tiên sinh, Hứa tướng quân, lát nữa ta sẽ ra tay trước là được, các ngươi chỉ cần ứng phó một chút là được!"
Trần Bình An xem như không nghe những lời nói của Hồ Hàm, hắn cũng nhắm mắt làm ngơ khi thấy Hứa Mậu cầm giáo ra trận.
Trong gió tuyết mịt mù, trong tầm mắt của Trần Bình An chỉ có kiếm khách trung niên đang đeo trường kiếm sau lưng.
Trước khi nam nhân kịp ra tay, thanh kiếm trên lưng đã tự bay ra khỏi vỏ, thẳng tiến lên trời và hoàn toàn biến mất trong tích tắc.
Đây là kỹ năng đặc biệt của một kiếm sư, thuật ngự kiếm.
Đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến kiếm tu trên núi coi thường kiếm sư dưới chân núi.
Tay trái của Trần Bình An cầm chuôi thanh Đại Phỏng Cừ Hoàng cổ kiếm: "Thật trùng hợp, ta cũng là một kiếm khách."
Rồi dùng ngón tay cái từ từ đẩy thanh kiếm ra khỏi vỏ vài tấc.
Tư thế Sơn Nhạc.
Đã không còn có thể phân định rõ đó là quyền ý hay kiếm ý nữa rồi.
Hứa Mậu không khỏi nheo mắt lại vì cảm thấy có chút chói mắt.
Nhưng Hứa Mậu cũng là người đầu tiên ra tay.
Chiến mã phi điên cuồng phóng, ngọn giáo hướng về phía trước.
Hồ Hàm không cam lòng tụt lại phía sau, cũng lao về phía Trần Bình An.
Kiếm khách trung niên thản nhiên mỉm cười.
Thanh cổ kiếm có chuôi là bạch ngọc linh chi vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Trần Bình An ở trên lưng ngựa cất bước lớn, sau đó tiến đạp lên không trung, biến mất trong không khí.
Đúng lúc Hồ Hàm cũng nhảy lên rồi đạp vào lưng ngựa, đáp xuống con đường đối diện.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng người màu xanh lam xuất hiện bên cạnh Hứa Mậu, một vai tựa vào, hất văng Hứa Mậu và con ngựa của hắn ta bay đi.
Hứa Mậu rời khỏi ngựa giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất, đáng tiếc, con ngựa của hắn ta đã nặng nề rơi xuống đấy tuyết cách đó hơn mười trượng, chết ngay tại chỗ.
Nhưng một chuyện còn kỳ lạ hơn đã xảy ra, giống như việc Trần Bình An đột nhiên biến mất, vị kiếm khách trung niên đó cũng lặng lẽ rời đi, cũng không chút tiếng động y như thế.
Không chỉ vậy, bao kiếm trên lưng ông ta cũng bị vứt bỏ, rơi khỏi lưng ngựa, cắm xiêu vẹo lên mặt đất tuyết.
Trần Bình An đứng trên ngựa, cau mày không nói gì.
Nhẹ nhàng đẩy Đại Phỏng Cừ Hoàng trở lại bao kiếm.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào bao kiếm trống rỗng.
Hồ Hàm và Hứa Mậu thoáng nhìn mà giật mình, nhưng sự chú ý lại đang đổ dồn vào hắn nên cũng không nhận ra bao kiếm là thật, nhưng thứ giấu trong bao kiếm không phải là một thanh trường kiếm, mà giống một thanh dao thẳng.
Trần Bình An cảm thấy có chút bất lực, lẩm bẩm: "Không lẽ đúng là mồm quạ, ta thật sự đã gặp một kẻ nợ dao rồi sao?"
(赊刀人: nghĩa đen là người nợ dao, ám chỉ một nhóm người bí ẩn có khả năng dự đoán chuyện tương lai trong dân gian, con dao trên người bọn họ chỉ để lại cho nợ (cho chịu) chứ không bán, hơn nữa trước khi rời đi bọn họ sẽ để lại một lời tiên tri thâm sâu khó lường.)
Để bao kiếm lại.
Còn người thì đã chạy mất, con dao thẳng đáng lẽ cũng phải nên mang theo luôn rồi.
Chuyện nào cũng thật kỳ lạ.
Trước đó vị "Tằng tiên sinh" đó đã nói Trần Bình An là như vậy, bây giờ xem như là đang ăn miếng trả miếng vậy.
Chuyện vẫn còn chưa hiểu thì hãy tạm gác lại để, phải làm cho xong chuyện mình hiểu trước đã.
Ví dụ như Trần Bình An dùng thuật ngự kiếm của mình để rút bao kiếm ra khỏi tuyết, tiện tay vẫy vẫy nó.
Bao kiếm vút lên như một thanh phi kiếm.
Nó xuyên qua cổ của hoàng tử Thạch Hào quốc.
Sau khi xác nhận không có thuật pháp của tiên gia như bùa chết thay gì gì đó, Trần Bình An mới không nhìn thi thể xụi lơ rồi ngã xuống lưng ngựa đó.
Trần Bình An quay người lại, ánh mắt đảo quanh giữa Hứa Mậu và Hồ Hàm.
Hứa Mậu vẫn bất động và nắm chặt thanh trướng giáo.
Hồ Hàm đã co chân lên cổ điên cuồng bỏ chạy rồi.
Trần Bình An đuổi theo.
Hai bóng người biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Tất cả kỵ binh tinh nhuệ đều đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.
Đang chờ Hứa Mậu ra lệnh.
Cho dù trời có sập xuống thì cũng phải có người nào cao ráo chống đỡ cơ chứ.
Sau khoảng nửa nén nhang.
Mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu xanh lam đang quay trở lại, trên tay cầm thứ gì đó.
Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch đã sắp phát điên rồi.
Hóa ra là sau khi Trần Bình An rời đi không được bao lâu, Hứa Mậu như bị phát điên, đầu tiên hắn ta tập hợp những tùy tùng tinh nhuệ hàng đầu vương phủ, sau đó nổi cơn thịnh nộ giết người hàng loạt, giết hết tất cả hơn bốn mươi kỵ binh, cuối cùng, hắn ta thậm chí còn ngồi xổm xuống, dùng chiến đao chặt đầu hoàng tử Hàn Tĩnh Tín, treo nó trên thắt lưng, chọn ba con chiến mã, xoay người cưỡi một trong số chúng, hai con còn lại được sử dụng làm ngựa phụ để thay đổi trên con đường tiến công dài, để tránh không làm tổn thương chân của chiến mã.
Hứa Mậu không rời đi ngay.
Ngược lại hắn ta yên lặng ngồi trên lưng ngựa, chờ đợi Trần Bình An trở về.
Trần Bình An đến gần Hứa Mậu, ném đầu Hồ Hàm trong tay cho vị võ tướng trên lưng ngựa và hỏi: "Phải nói thế nào?"
Hứa Mậu cầm lấy cái đầu, treo ở bên cạnh yên ngựa, cười nói: “Ngươi đã đoán được rồi phải không? Hoàng đế tương lai của Thạch Hào quốc đã chết rồi. Ta thân là một tội nhân chắc chắn phải chết vì đã không bảo vệ được chủ nhân, còn có thể thế nào nữa, chỉ đành chạy đi nương nhờ vào Tô Cao Sơn ở Đại Ly mà thôi."
Trần Bình An không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Hứa Mậu hỏi: “Ngươi không giết ta sao?”
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ngươi đã giúp ta dọn dẹp đống lộn xộn này rồi, ta giết ngươi để làm gì? Tự mình chuốc lấy phiền toái à?"
Hứa Mậu liếc nhìn thiếu niên sắc mặt vẫn tái nhợt, cười nói: "Hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."
Trần Bình An gật đầu: "Tốt nhất là như vậy."
Hứa Mậu quay đầu ngựa, phóng đi xa dần trong gió tuyết.
Trần Bình An ngồi xổm xuống, hai tay nhặt một nắm tuyết, dùng để lau gò má.
Ngoài những xác chết xung quanh, còn có những con chiến mã chần chừ không đi, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào chủ nhân của mình.
Sau khi buông tay ra, máu tươi dính vào nắm tuyết và vương vãi trên mặt đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận