Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1747 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (3)



Chương 1747 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (3)



Trần Bình An mở cái hộp gỗ nhỏ kia ra, đó là tiểu kiếm trủng dùng để chuyên truyền tin tức cho Lưu Chí Mậu, nhờ vị đảo chủ này giúp đỡ truyền tin về Phi Vân sơn, trong lá thư, hắn chỉ cần hồi âm lại hai chữ “có thể”.Làm xong những chuyện này, Trần Bình An đi đến bên cạnh cửa sổ, Hứa Mậu, Trường Sóc võ tướng của Thạch Hào quốc, khí khái kiêu hùng, trong loạn thế này, một khi Đại Ly có thể đánh hạ được vương triều Chu Huỳnh, thuận thế xuôi nam, khả năng quật khởi là rất lớn. Bây giờ Hứa Mậu đã là võ tướng trung tầng có thực quyền ở Đại Ly, có thể chỉ huy điều hành một nhánh quân thiết kỵ tinh nhuệ lớn, không khác nào như hổ thêm cánh, con đường xuôi nam của đại quân đang có một mớ quân công chờ hắn tới cướp, quan trọng là tính tình và thủ đoạn của Hứa Mậu hơn xa hoàng tử Hàn Tĩnh Tín nhiều, sự thua kém của Hứa Mậu chẳng qua chỉ là vấn đề thân phận trời sinh.Nghe nói Tô Cao Sơn cũng xuất thân từ quê nghèo ở biên quan, về chuyện này thì không khác mấy so với Hứa Mậu, tin rằng chuyện Hứa Mậu có thể được đặc cách đề bạt chắc chắn có liên quan đến chuyện này. Nếu đổi lại là chủ tướng Tào Bình của một chi đại quân khác, Hứa Mậu mà đầu quân vào chỗ vị đại tướng quân có dòng họ là một trong các họ tầng lớp trên của Trụ quốc này, phong thưởng thì chắc cũng có nhưng tuyệt đối sẽ không có được vị trí võ tướng chính tứ phẩm đâu, trong tương lai có thể cũng sẽ được trọng dụng nhưng tốc độ leo lên trong quân của Hứa Mậu tuyệt đối sẽ phải chậm hơn mấy phần.Lần đi lên phương Bắc này, Trần Bình An đã đi qua rất nhiều châu quận huyện thành, thiết kỵ dưới trướng Tô Cao Sơn tất nhiên không thể nói là một cây kim một sợi chỉ cũng không đụng vào, nhưng đây đã là biên quân nhiều quy tắc nhất Đại Ly rồi, loáng thoáng đâu đó vẫn có thể nhìn thấy ví dụ như lúc trước ăn tết ở một tòa châu thành đổ nát, ở đó đã xảy ra nhiều cuộc xung đột kịch liệt do nghĩa sĩ Thạch Hào quốc liều chết ám sát Văn Bí Thư Lang, sau đó Đại Ly gấp rút điều động một chi tinh kỵ nhanh chóng chi viện cho châu thành, liên thủ với đội quân tu sĩ sau đó xử tử tại chỗ hết tất cả các tội phạm bị bắt, từng cái đầu được treo trên tường thành, tòng phạm là mấy vị quan địa phương của Thạch Hào quốc đến cả Thứ Sử Biệt Giá toàn bộ đều bị bắt vào ngục chờ xử lý, gia quyến bị cấm túc trong phủ đệ nhưng cũng không bị liên lụy nếu không biết gì. Trong lúc này đã xảy ra một chuyển khiến cho Trần Bình An phải lau mắt mà nhìn Tô Cao Sơn, đó chính là trong một đêm gió tuyết, có một thiếu niên bò lên đầu tường trộm đi cái đầu lâu của ân sư hắn, kết quả bị võ tốt Đại Ly ở đầu tường phát hiện nhưng vẫn để cho thiếu niên võ phu kia đào thoát, chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã bị hai Vũ Bí Thư Lang chặn lại. Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, là trường hợp đặc biệt trên con đường đại quân xuôi nam. Báo cáo tầng tầng, cuối cùng cũng kinh động đến đại tướng Tô Cao Sơn. Tô Cao Sơn lệnh cho thuộc hạ giải thiếu niên võ phu của Thạch Hào quốc kia đến bên ngoài đại trưởng chủ soái, sau khi nói xong một phen thì ném một túi bạc lớn cho thiếu niên, cho phép hắn hậu táng sư phụ được toàn thây nhưng yêu cầu duy nhất là muốn cho thiếu niên biết được kẻ cầm đầu thật sự là Tô Cao Sơn hắn đây, sau này đừng bao giờ gây phiền toái cho biên quân Đại Ly nhất là quan văn, muốn báo thù, sau này có bản lĩnh thì cứ đi tìm Tô Cao Sơn hắn.Chuyện này đã được lưu truyền rộng rãi ở quan trường và trên gian hồ tại trung bộ Thạch Hào quốc.Tiếp sau đó chính là chuyện đầu tiên mà Lưu Chí Mậu đã nói.Cô gái áo xanh, thiếu niên áo trắng.Trần Bình An cười cười.Lòng hắn khẽ động liền nhảy lên bệ cửa sổ, mũi chân hơi chạm nhẹ một chút đã nhảy lên nóc nhà, đi chầm chậm chẳng có mục đích, chỉ là cứ dạo bước trên nóc mấy ngôi nhà mà thôi.Hồ lô dưỡng kiếm còn đặt trên bàn, đao trúc và Đại Phảng Cự Hoàng kiếm cũng không mang theo.Làm theo ý mình, không vượt khuôn phép.Trời đất bao la, đi đâu cũng được.Cuối cùng, Trần Bình An dừng bước đứng trên mái hiên cong lên của một tòa nhà, hắn nhắm mắt lại bắt đầu luyện tập kiếm lô đứng cọc, chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã không kiên trì nữa, vễnh tai lắng nghe, giữa trời đất hình như có âm thanh tuyết tan.Một vị Võ Bí Thư Lang đóng giữ tòa thành Đại Ly, đó là một vị tu sĩ theo quân không biết đến từ ngọn núi nào của Đại Ly, đương nhiên cũng có thể là đến từ một trong những tổ đình Binh gia một châu của Chân Võ sơn.Là một thanh niên thân mang giáp nhẹ, cùng là đi lại trên nóc nhà, hôm nay không có chuyện gì, người bây giờ cũng không được xem là trong hàng quân ngũ, tay cầm theo một bầu rượu đã đun ấm trên lửa, đi đến mái hiên nhà đang cong lên cách đó mấy chục bước thì dừng lại, dùng lời hay một châu cười nói nhắc nhở: “Không liên quan đến ngắm cảnh, ta cũng đâu thể đi được đến đầu tường châu thành, vừa lúc ta chỉ ra giải sầu thôi, có thể cùng đi.”Đây là một câu nói khách sáo rất phúc hậu, dưới cái thế móng ngựa đạp bẹp thuận như chẻ tre của thiết kỵ Đại Ly, ngoài mấy người thiết kỵ Đại Ly tất nhiên đều tính là người xứ khác, đều là phiên thuộc phụ thuộc. Chẳng qua lời nói của tu sĩ trẻ tuổi với những người xa lạ cũng có ý tốt cảnh tỉnh bọn họ.TTrần Bình An cười lắc đầu nói: “Không cần, ta sẽ trở về ngay đây.”Tên tu sĩ trẻ tuổi kia ngạc nhiên rồi lập tức cười to, vị nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh kia đúng thật là đã dùng ngôn ngữ Đại Ly để nói chuyện một cách rất là thuần thục.Thế là vị Võ bí thư lang trẻ tuổi đã chinh chiến được gần mười năm lại cất cao giọng nói: “Quận Vân Tại. Dực Châu, Quan Ế Nhiên!”Vẻ mặt Trần Bình An ánh lên nét do dự, tên tuổi không hợp để nói ra cho mấy nên đành ôm quyền hướng về phía người kia, cười một tiếng áy náy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận