Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1388 - Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sáng (4)



Chương 1388 - Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sáng (4)




Đường Trọng lắc đầu nói: “Hồi bẩm Khương lão, có người nhắc nhở chúng ta tốt nhất đừng tự tiện tiến vào Sư Tử Viên, dù là Chu cung phụng của chúng ta, cũng chỉ có thể ở đỉnh núi ngoài Sư Tử Viên nhìn từ xa. Nhưng thông qua gián điệp bên trong nghe nhìn, cộng thêm Chu cung phụng Chưởng Quan Sơn Hà vừa đến là dừng, Liễu Thanh Sơn con trai thứ hai của Liễu Kính Đình, quả thật thuộc loại dựa vào bản thân qua ải, không có ngoại lực giúp đỡ.”
Khương Mậu mỉm cười nói: “Không phải là Đại Ly quốc sư Thôi Sàm kia sao, các ngươi có cái gì phải kiêng dè.”
Đường Trọng cười nói: “Chính là Thôi quốc sư.”
Trong lòng hoàng đế Đường Lê lại không quá thoải mái.
Thanh Loan quốc bị ép bởi đại thế một châu, không thể không cùng Thôi Sàm và Đại Ly mưu tính những thứ này, hắn kẻ làm hoàng đế bệ hạ trong lòng biết rõ, đối mặt Tú Hổ kia, mình đã rơi xuống thế yếu rất nhiều, bây giờ Khương Mậu gió nhẹ mây nhạt như thế gọi thẳng tên họ Thôi Sàm, không phải chính là bày rõ Khương Mậu hắn và Vân Lâm Khương thị sau lưng, không xem Đại Ly và Thôi Sàm ra gì, như vậy đối với Thanh Loan quốc, lúc này khách khách khí khí trên mặt mũi, trong xương cốt Khương thị lại là xem thường Đường thị bọn họ cỡ nào?
Đường Lê tuy trong lòng không vui, trên mặt không biểu hiện gì.
Nói câu khó nghe, nếu như Khương Mậu thật sự muốnnhổ cục đờm lên trên mặt hắn , hắn vị hoàng đế Thanh Loan quốc này cũng phải dùng khuôn mặt tươi cười để nhận lấy, nói không chừng còn phải làm một câu lão thần tiên có khát nước hay không.
Khương Mậu không tiếp tục để Đường Lê khó xử, rút ra mấy bức tranh cuộn tròn, trên bức họa cuộn tròn, chỉ hai nơi hai người, Bạch Thủy tự phía nam kinh thành, lấy nước suối mát lạnh nổi tiếng trên đời, Bạch Vân quan trong kinh thành, thanh danh không nổi, một vị tăng nhân áo trắng trẻ tuổi, một vị quan chủ đạo nhân trung niên. Khương Mậu gật đầu nói: “Chỉ nhìn từ tình hình trước mắt, phật gia thắng ở trên mặt bàn, đạo môn thắng ở phía sau màn, môn sinh nho gia Thanh Loan quốc các ngươi đẩy ra Sư Tử Viên Liễu Thanh Sơn, biểu hiện không tầm thường, nói không chừng còn có cơ hội, nhưng nếu không lấy ra thứ càng phát sáng hơn trước mặt người ta, nhiều nhất chỉ tranh được một vị trí thứ hai, đủ sao? Bất luận là đạo môn hay phật gia, trở thành quốc giáo Thanh Loan quốc, được không?”
Có chút khí thế ép người.
Vân Lâm Khương thị làm hào phiệt cổ xưa nhất Bảo Bình Châu, từng ở Trung Thổ Thần Châu cũng là đại tộc thế gia hàng ngũ đứng đầu.
Khương thị trước khi nho gia “lập giáo” đã là một trong các tồn tại cầm trịch, trận tam giáo chi tranh xuất hiện lần đầu ở trong lịch sử Bảo Bình Châu này, Vân Lâm Khương thị sẽ thiên về ai, rõ ràng dễ thấy.
Nhưng nếu như Thanh Loan quốc chỉ là ngại mặt mũi Khương Mậu cùng Khương thị, đẩy Nho gia vốn không ở hàng ngũ tranh luận phật đạo miễn cưỡng trở thành quốc giáo Đường thị, đến lúc đó người sáng mắt đều sẽ biết là Khương thị ra tay, Khương thị sao có thể chấp nhận loại “bạch ngọc tì vết” bị người ta lên án này.
Cho nên nói, đây là chỗ khó hầu hạ nhất của Khương Mậu, kết quả phải có, quá trình còn phải để toàn bộ người xem không bắt bẻ được lỗi, không thể có mấy câu nói ra nói vào nào chĩa về phía người của Vân Lâm Khương thị.
Hôm nay sĩ tử các quốc gia trung bộ Bảo Bình Châu dời về phương nam, y quan tề tụ Thanh Loan quốc, đối với trận tranh luận phật đạo không có sự tham dự của người đọc sách nên vốn là cực kỳ bất mãn, các hào phiệt người nơi khác tới này sức kêu gọi rất cao, còn có không ít thế tộc kiêu căng tính tình không tốt lắm, kêu gào mặc kệ phật đạo ai trở thành quốc giáo, sẽ chuyển ra khỏi Thanh Loan quốc, thật ra đám nhân vật nằm ở trung tâm triều đình Thanh Loan quốc kia, cùng với thần tiên đạo môn cùng cao tăng phật gia chân chính cũng rõ, hai giáo tranh đấu, là đang tranh thứ hai, tranh một vị trí không đi đội sổ.
Mà hoàng đế Khánh Sơn quốc, sở dĩ nguyện ý mang theo mấy vị ái phi kinh thế hãi tục kia đến kinh thành Thanh Loan quốc xem náo nhiệt, thật ra chính là muốn xem Đường thị hoàng đế rốt cuộc không biết xấu hổ như thế nào, là như thế nào lấy lòng Vân Lâm Khương thị cùng đám y quan chậm rãi dời về phương nam kia, đến cuối cùng có trở thành trò cười cho nửa châu hay không, dẫn tới Nho Phật Đạo ba bên đều không được lòng.
Hoàng đế Đường Lê khẽ lộ ý cười, đưa một ngón tay vuốt ve bàn trà trước người.
Đường Trọng mở miệng nói: “Người mà Đại Ly quốc sư Thôi Sàm thật sự đẩy ra, là trưởng tử của Liễu Kính Đình, Liễu Thanh Phong, là một vị đệ tử nho gia học vấn cận pháp.”
Khương Mậu nheo mắt, “Ồ? Có chỗ nào khác với người thường, ta lại muốn kiến thức một chút.”
Đường Trọng đứng lên, lấy ra hai quyển sách ố vàng đã sớm chuẩn bị sẵn, một quyển sách thánh hiền nho gia, một quyển pháp gia sáng tác.
Đường Trọng tính đi qua đưa sách.
Không thấy Khương Mậu có bất cứ động tác nào, hai quyển sách liền từ trong tay Đường Trọng rời tay, xuất hiện ở trên bàn trước người Khương Mậu, mang điển tịch Nho gia kia tùy tay đặt ở góc, liếc một cái cũng ngại lãng phí thời gian. Bảo Bình Châu có mấy người có tư cách ở trước mặt Vân Lâm Khương thị nói tới “Lễ”, cái này trái lại không phải vị lão thần tiên này không coi ai ra gì, mà thật là có nền móng gia tộc và học vấn bản thân chống đỡ, sừng sững như núi.
Khương Mậu mở ra quyển sách pháp gia Liễu Thanh Phong đọc sách phê bình chú giải kia, xem cực nhanh, có chỗ không cho là đúng, có chỗ khẽ gật đầu, cuối cùng tầm mắt dừng ở một tờ nào đó, ở bên cạnh một câu nào đó, xem chữ viết kia, hẳn là trước sau ba lượt phê bình chú giải, người viết sách câu kia nguyên văn là “Ái nhân bất a, tăng nhân bất hại, ái ác các dĩ kỳ chính, trì chi chí dã” (1) . Chỗ trang sách gần sát câu này nhất, Liễu Thanh Phong lần đầu tiên viết “Chữ ‘chí’ không ổn, quá cao, nên sửa chữa thành ‘bản’ ” .
(1)công bằng với người mình yêu, không ích kỷ, không dính mắc với người mình ghét, liêm chính đối xử với người mình ghét, đối xử chính trực, quản lý tốt mọi việc



Bạn cần đăng nhập để bình luận