Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 595: Đi thôi (2)

Chương 595: Đi thôi (2)Chương 595: Đi thôi (2)
Chương 595: Đi thôi (2)
Thu Thực vừa muốn nói lời châm chọc, bị tỷ tỷ Xuân Thủy cầm nhẹ cánh tay, Thu Thực đến cùng là tỳ nữ được dạy dỗ có trật tự của phòng chữ Thiên, tuy buồn bực nam tử trước mắt không tuân thủ quy củ cùng miệng đây láu cá, nhưng vẫn cứng rắn ngừng lại ngôn ngữ đã chạy đến bên miệng. Xuân Thủy so với Ihu Thực thì tâm tư kín đáo hơn rất nhiều, nam tử trước mắt, tốt xấu gì cũng là bằng hữu của khách quý Trần Bình An, lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý, chuyện quy củ, côn thuyền Đả Tiếu sơn các nàng đương nhiên phải giảng quy củ, nhưng tuyệt sẽ không đến mức cứng nhắc, nếu không du thủy món làm ăn béo bở của Đả Tiếu sơn đã sớm bị nhà khác đoạt đi rồi, đi ra bên ngoài, hòa khí phát tài, là đạo lý xóc nảy không hư.
Xuân Thủy nhìn về phía Trần Bình An, cười hỏi: "Công tử, vị.. A Lương này là ngươi bằng hữu à? Là khách nhân ở tại phòng khác trên côn thuyền sao?"
Thời điểm nói đến A Lương, trong lòng Xuân Thủy cũng có chút không được tự nhiên.
Về phần nói A Lương này chính là A Lương kia, Xuân Thủy đánh chết cũng không tin, điều này giống như nơi phố phường hạng lộng tràn đầy phân gà cứt chó, xuất hiện một gã cùng tên với thủ phủ một châu, có một ngày đi vào ngõ nhỏ đăng môn làm khách, ai sẽ cảm tháy hắn là thủ phủ cao không thể với tới kia?
Trần Bình An chỉ nói: "Là bằng hữu của ta." Phát hiện Xuân Thủy còn đang chờ đợi đáp án cho vấn đề máu chốt, Trần Bình An linh quang chợt lóe, cười nói: "Hắn cũng là bằng hữu với Bắc Nhạc chính thần Ngụy Bách Đại Ly chúng ta."
Câu đố kìm nén trong đáy lòng hai cô gái rộng mở sáng tỏ.
Thì ra là Bảo Bình châu Đại Ly vương triều Bắc Nhạc chính thần giật dây bắc cầu, khó trách Đả Tiếu sơn đều phải nễ mặt.
Bởi vì Đại Ly thâu tóm toàn bộ lãnh thổ phương Bắc Bảo Bình châu, hé lộ ra tâm tư bá chủ, đó là tin đồn Câu Lô châu đã nghe nhiều, hơn nữa trước khi côn thuyền thiết lập cửa ra ở Đại Ly Ngô Đồng sơn, cũng đi qua phía trên bản đồ Đại Ly, Xuân Thủy Thu Thực là cô gái Đả Tiếu sơn tỉ mỉ tài bồi ra, càng nhiều không phải ở phương diện tu hành, mà là làm một trong những mặt tiền cửa hàng của Đả Tiếu sơn, để mà đối nhân xử thế giọt nước không lọt, quảng kết thiện duyên, nói không chừng ngày nào đó sẽ được vị thần tiên trên núi nhìn trúng, một khi thu làm mỹ thiếp, hai bên môn phái còn có một phần tình hương khói, cái này cũng là một trong những ước nguyện ban đầu của Đả Tiếu sơn.
Cho nên Xuân Thủy hiểu biết rất nhiều đối với tình thế vương triều Đại Ly.
Đối với phân lượng của Đại Ly Bắc Nhạc chính thần, chẳng những Xuân Thủy biết nặng nhẹ, muội muội Thu Thực tính tình phóng khoáng cũng hiểu rõ giống như vậy.
Đã có một tầng quan hệ như thế, vậy nên côn thuyền vốn là nhiều quy củ co dãn được lại có thể càng thêm buông lỏng, Xuân Thủy lôi kéo Thu Thực thi lễ vạn phúc thướt tha mỹ miều, cùng nhau cáo từ đi về hướng chính sảnh, tặng lại đài ngắm cảnh tặng cho Trần Bình An cùng vị khách không mời mà đến kia. Sau khi bước ra khỏi ngạch cửa thư phòng Thu Thực nhẹ giọng hỏi: "Tỷ, có cần thông báo một tiếng với Mã quản sự hay không?”
Xuân Thủy lắc đầu nói: "Không cần. Đừng vẽ rắn thêm chân, nếu Mã quản sự cảm thấy mối quan hệ hữu dụng, khẳng định sẽ gióng trống khua chiêng, nam nhân kia nếu như quả thật là bằng hữu của Đại Ly Bắc Nhạc chính thần, cùng chủ thuyền lão gia khả năng sẽ trò chuyện với nhau thật vui, nhưng mà quá nửa sẽ ghét bỏ hai ta không hiểu chuyện, muội nghĩ đi, ai lại thích kẻ mách lẻo sau lưng?”
Thu Thực nghe hiểu ý ở ngoài lời, rầu rĩ nói: "Tỷ, có phải tỷ muốn rời khỏi Đả Tiếu sơn hay không?"
Xuân Thủy ánh mắt ôn nhu, cười cười nhéo vành tai nhỏ nhắn của muội muội"Nước chảy về chỗ trũng, người đi về chỗ cao, về sau tự mình có tiền đồ, mới có thể báo đáp nhiều hơn một chút ân dưỡng dục của tông môn, nếu không cả ngày bưng trà đưa nước cho những kẻ kỳ kỳ quái quái, xếp giặt quần áo, tóm lại là chẳng ra sao. Chẳng lẽ muội đã quên, chúng ta cũng là Luyện khí sĩ a."
Thu Thực vẻ mặt phát sầu, tựa vào trên bàn, ai thán một tiếng: "Tỷ, dù sao muội cũng nghe lời ngươi, muội lười phải suy nghĩ nhiều như vậy." Xuân Thủy cúi người khe khẽ nói nhỏ bên tai muội muội, không biết là ngôn ngữ thẹn thùng gì, nói đến nỗi Thu Thực lập tức vẻ mặt đỏ bừng, xấu hổ đến nàng dựng thẳng thắt lưng, đi chọt léc tỷ tỷ, tỷ muội hai người bắt đầu chơi đùa giỡn, thi thoảng quay đầu nhìn phía thư phòng bên kia, để tránh bị vị Trần công tử nhìn thấy các nàng hồ nháo, đôi tỷ muội cho dù là chân tình biểu lộ, vẫn là nhẹ nhàng sợ hãi, ôn nhu như nước.
Bên đài ngắm cảnh.
A Lương thò đầu ra ngoài cửa thăm dò, tựa như đang tìm bóng người đôi tỷ muội thiếu nữ mê người kia, nhìn một cái cho đã nghiền cũng tốt rồi.
Trần Bình An nhịn cười ý, hỏi: "Đánh nhau với người ta à?” A Lương ừ một tiếng,"Đúng vậy, một tên thối tha không biết xấu hồ, là lão vương bát có thể đánh đắm nhất trong đạo giáo trừ đạo tổ, ta phi, ỷ vào thiên thời địa lợi cùng pháp khí hộ thân mà thôi, không có việc gì, sau này trở về ta sẽ trả lại hắn một quyền!"
Một bụng những lời tâm sự Trần Bình An tích góp từng chút mội, toàn bộ bị dọa nuốt trở về.
A Lương thu lại ánh mắt lén lút, xoay người đi đến bên cạnh lan can, đánh giá Trần Bình An một phen, chậc chậc nói: "Tiểu tử, lúc này mới vài ngày không gặp mặt, đã sắp có phong thái ngàn phần có một của A Lương ta! Khá lắm khá lắm, lợi hại lợi hại!"
Trần Bình An không biết nói gì, thật vất vả nín lại một câu nói khách khí,"Khi nào rảnh thường xuyên xuống đây chơi?"
A Lương kinh ngạc, tức giận nói: "Đại gia ngươi a...”
Không ai như tiểu tử ngươi không xem trọng A Lương ta như vậy, sao hả, ở trong lòng ngươi, cũng chỉ có chuyện A Lương ta bị đánh? Ngươi không biết lão đạo sĩ thối lỗ mũi trâu mặc áo lông vũ kia, lúc trước bị ta một quyền đánh cho đâm chết vô số thiên ma kém văn minh, chỉ là tin tức này, A Lương không tiện nói, dù sao lần đó một quyền là thua, A Lương hắn cũng không phải là lão tú tài kia, không mặt mũi nói mấy chuyện lung tung có hay không có. Tất cả chờ hắn đánh thắng đối thủ nói saul
Đến lúc đó chỉ cùng tiểu tử này chỉ nói một câu, nhớ lại năm xưa ta đánh cho một vị chưởng giáo lão đạo tè ra quân, Trần Bình An, thực không lừa ngươi, A Lương ta cũng không chém gió thôi đâu.
Nói đi nói lại, lão đạo nhân thối tha không biết xấu hồ kia, thật đúng là còn vui vẻ tự nhận danh hiệu nhị đệ tử đạo tổ "Thực vô địch", A Lương hắn nhìn không quen mắt, nên mới đánh nhau, đó là thực sự không lôi ra được lỗi, nhìn thấy hắn A Lương không mang kiếm, cũng bỏ qua thanh thần binh lợi khí một trong tứ đại tiên kiếm, hai người chỉ thuần túy lấy nắm tay cùng đạo pháp so chiêu, ở chỗ rất cao nơi thanh minh thiên hạ, vừa đánh lẫn nhau vừa chém giết thiên ma, quả thật thống khoái!
Sớm muộn sẽ có ngày, hắn phải đánh bại lão đạo sĩ thối lỗ mũi trâu tự nhận “Thực sự địch" mới được.
A Lương thoáng nhìn hồ lô rượu màu son bên hông Trần Bình An, ha ha cười nói: "Ui, hôm nay còn biết uống rượu à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận