Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1498 - Nhân Sinh Nếu Có Không Vui (2)



Chương 1498 - Nhân Sinh Nếu Có Không Vui (2)




Lão mù lộ ra một nụ cười mà ngay cả chính hắn cũng thấy không được tự nhiên với nữ tử trẻ tuổi phong trần mệt mỏi kia, nếu có ai nhìn thấy, sợ là chỉ cảm thấy âm trầm khủng bố.
Sau đó hắn quay đầu nhìn lão nhân kia, giận dữ nói: “Trần Thanh Đô, đừng đến làm phiền ta! Lần này ta sẽ không giúp ai hết.”
Lão đại kiếm tiên Kiếm Khí Trường Thành, Trần Thanh Đô.
Trần Thanh Đô hỏi: “Ngươi vẫn còn là người sao?”
Lão mù trả lời: “Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, chúng ta vẫn còn là người sao?”
Trần Thanh Đô gật đầu nói: “Ta vẫn là người.”
Lão mù trầm mặc một lát, hỏi: “Hai tòa thiên hạ có đánh nhau ghê gớm hơn nữa thì có thể ghê gớm hơn năm đó sao? Cố sống cố chết cũng chỉ là khiến cho thiên địa đó bị phá vỡ hơn nữa mà thôi, năm xưa là như thế, một ngàn năm một vạn năm sau, còn có thể thay đổi như thế nào nữa? Thế đạo không phải vẫn đáng ghét giống như vậy sao? Ý nghĩa gì? Nói không chừng đập nát hoàn toàn mới tốt, một lần nữa quy về làm một.”
Trần Thanh Đô: “Ngươi đáng bị mù mắt.”
Lão mù tử đột nhiên cười: “Còn tốt hơn ngươi bán mạng làm cẩu trông cửa cho người ta chứ. Được cá quên nơm, một lần không đủ còn muốn nếm lại mùi vị một lần nữa? Ta thấy những di dân hình đồ như các người, sở dĩ rơi xuống ruộng như hôm nay chính là bị những người Trần Thanh Đô ngươi liên lụy. Ta ở đây lâu như vậy, ngươi biết vì sao vẫn luôn không muốn nhìn về phía bắc không, ta sợ vừa nhìn thấy trò đùa lớn nhất thiên hạ này của các ngươi, sẽ làm ta cười đến chết.”
Lão mù chỉ con chó run bần bật ở cửa viện: “Ngươi nhìn nó đi Trần Thanh Đô, ngươi tốt hơn nó chỗ nào?”
Lão mù tử dời tầm mắt, khàn giọng cười nói với nữ tử trẻ tuổi kia: “Ninh nha đầu, ngươi đừng tức giận, không có liên quan tới ngươi, ngươi vẫn rất tốt.”
Ninh Diêu im lặng không lên tiếng.
Trần Thanh Đô nhanh chóng đưa Ninh Diêu rời đi.
Lão mù nhẹ nhàng thở dài một hơi, không còn tâm trạng đi thưởng thức bức tranh sơn hà còn chưa hoàn thành kia, đi về phía cửa viện, nhìn con chó ngẩng đầu lè lưỡi nịnh nọt, lão mù đột nhiên giơ chân lên đạp thật mạnh lên lưng con chó già, nó lập tức nức nở xin tha, lão mù giẫm đứt toàn bộ xương sống của đại yêu viễn cổ có lực sinh mệnh ngoan cường này, dù sao dựa vào con ngươi của đại yêu trẻ tuổi kia nó có thể khôi phục rất nhanh.
Lão mù lẩm bẩm, bước vào sân.
Trên tường thành bên Kiếm Khí Trường Thành.
Lão đại kiếm tiên ngồi xếp bằng, Ninh Diệu ở bên cạnh uống rượu.
Trần Thanh Đô lạnh nhạt nói: “Không cần bất bình thay ta, lúc trước lão mù mới là người bị tổn thương nhất, cho nên không phải như lời đồn đãi bên ngoài, sau khi đại chiến với tổ yêu Man Hoang thiên hạ, bị thua nên mới phế bỏ hai mắt, mà thực ra đã từ rất lâu trước đó, tự hắn đã đưa tay móc hai mắt, ném một con ở Hạo Nhiên thiên hạ, một con ở Thanh Minh thiên hạ. Lần này ta đi tìm hắn chính là để muốn chính tai nghe được câu “không giúp ai hết” của hắn, như vậy đã rất tốt rồi.”
Ninh Diêu gật đầu.
Ninh Diêu uống nửa bầu rượu, quay đầu nhìn về phía lão đại kiếm tiên.
Trần Thanh Đô tức giận cười, nói: “Ninh nha đầu, ta không phải nói ngươi, nhưng ngươi trở về nhà của ngươi mà nhìn đi, nơi này là địa bàn của Trần gia gia ta, nào có đạo lý bị ngươi đuổi đi?”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, lão nhân vẫn nhảy xuống đầu tường, trở về nhà tranh của mình.
Kỳ thật ông ta biết nguyên nhân, tiểu tử kia từng đánh quyền ở trên đầu tường này.
Ninh Diêu lấy một quyển trục ra từ trong tay áo, đặt bầu rượu sang một bên, sau đó nằm sấp trên đầu tường, mở bức tẩu mã đăng dòng sông thời gian kia, đây là lần thứ ba hay thứ tư rồi nhỉ?
Trên bức tranh là cảnh tượng mộ thần tiên mà nàng từng đi qua, một đám trẻ con đang thả diều, có đứa ngăm đen gầy gò, một đứa ngồi ở phía xa, có vẻ cô đơn lạc lõng, có đứa trẻ cùng trang lứa chạy vội qua khi đang thả diều, đi ngang qua bên cạnh đứa nhóc kia, giật giật con diều sau đó ngồi xổm xuống nắm một nắm bùn lên ném mạnh tới, thấy bóng dáng kia xoay người bỏ chạy, đứa bé trong tay có con diều to lớn cười ha ha.
Ninh Diêu vươn một ngón tay gõ gõ trên bức tranh, vừa vặn chọc vào trán đứa bé cao lớn kia, nàng lẩm bẩm gì đó.
Sau đó nàng thu tay lại, yên lặng ngắm bức tranh này.
Thật ra trong chỉ xích vật vẫn còn nhiều, nhưng mà mỗi lần nàng chỉ xem một bức này.
Nàng xoay người, hai đặt sau ót, nhẹ nhàng lắc lắc chân.
Thích hắn, không có liên quan tới bức họa.
Xem qua một vài bức họa, chỉ là từ thích biến thành càng thích hơn.
Ninh Diêu nàng thích ai, không liên quan tới thiên địa.
Trần Bình An có thể vì nàng mà ngây ngốc luyện quyền một trăm vạn lần.
Nhưng điều này có ghê ghớm lắm không?
Ninh Diêu mở to mắt, nàng cảm thấy cho dù chính mình có chết một trăm vạn lần thì cũng có thể tiếp tục thích hắn.
————
Mao Tiểu Đông nói cho Trần Bình An biết, dòng nước ngầm ở kinh thành Đại Tùy đã bắt đầu khởi động, sẽ không ảnh hưởng đến thư viện Sơn Nhai, vui vẻ nhất đương nhiên là Lý Bảo Bình, cô bé lôi kéo Trần Bình An đi dạo khắp kinh thành. Mời tiểu sư thúc ăn ở tiệm cơm nhỏ mà cô hay ghé, xem qua các danh lam thắng cảnh ở Đại Tùy, ước chừng hơn nửa tháng, Lý Bảo Bình nói còn một nửa địa điểm thú vị chưa đi, nhưng thông qua cuộc trò chuyện với Thôi Đông Sơn, cô biết tiểu sư thúc hiện giờ mới vừa chen thân vào luyện khí sĩ Nhị cảnh, đang là thời kỳ mấu chốt cần phải ngày đêm hấp thu linh khí thiên địa không ngừng, Lý Bảo Bình liền dựa theo quy củ quê nhà, “để dành”.
Trần Bình An bắt đầu thực sự tu hành.
Ban ngày, lấy dương khí thuần khiết vào một canh giờ cụ thể, sưởi ấm tạng phủ xương cốt toàn thân, chống lại ngoại tà, khí đục ăn mòn khí phủ.
Ban đêm, hấp thu âm khí thanh linh vào một khắc nào đó, tập trung vào hai khiếu huyệt đã khai phủ, sắp đặt vật bản mệnh.
Vì luyện hóa văn đảm màu vàng, phần lớn liên quan đến Nho gia tu hành, Mao Tiểu Đông sẽ tự mình lấy ra một tập thơ, chỉ điểm Trần Bình An, đọc qua hơn trăm bài thơ nổi tiếng nhất trong lịch sử.



Bạn cần đăng nhập để bình luận