Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1348 - Pháp Đao Đạo Sĩ (2)



Chương 1348 - Pháp Đao Đạo Sĩ (2)




Trần Bình An giải thích: “Thật ra không giống với lịch sử Ngẫu Hoa phúc địa, Đại Ly mưu tính một châu, phải càng thêm vững vàng, mới có thể có bố cục tốt mạnh như thác đổ hôm nay... Ta không ngại nói chuyện với ngươi, ngươi sẽ đại khái hiểu được bố cục sâu xa của Đại Ly, lúc trước Thôi Đông Sơn sau khi rời khỏi quán trọ Bách Hoa Uyển, lại có người tới bái phỏng, ngươi biết chứ?”
Chu Liễm gật đầu nói: “Sợ là chút việc bí mật, lão nô đã ở lại phòng của mình.”
Trần Bình An vỗ vỗ đầu Bùi Tiền, cười nói: “Ngươi nói với Chu Liễm một tiếng lai lịch sâu xa của Thái Bình Vô Sự Bài.”
Bùi ở sau khi biết được tác dụng của Thái Bình Vô Sự Bài, đối với món đồ chơi đó, lập chí nhất định phải có được thứ đó, nó nghĩ nhất định phải gom tiền thật tốt, phải nhanh chóng mua một tấm cho mình.
Thái Bình Vô Sự Bài sớm nhất là binh phù của hai tòa binh gia tổ đình nam bắc Bảo Bình Châu, Chân Võ sơn cùng Phong Tuyết miếu, dùng để che chở con em binh gia hai đỉnh núi xuống núi rèn luyện. Tu sĩ Chân Võ sơn xuống núi tòng quân, Đại Ly vương triều đương nhiên là nơi lựa chọn hàng đầu, cộng thêm binh gia thánh nhân Nguyễn Cung của Phong Tuyết miếu tiến vào Ly Châu động thiên, đảm nhiệm thánh nhân tọa trấn, về sau trực tiếp ở Long Tuyền quận khai tông lập phái, cái này nhất định không phải quyết định một sớm một chiều, có nghĩa là từ trước đó rất sớm Đại Ly Tống thị đã có quan hệ với Phong Tuyết miếu.
Thường xuyên qua lại, Thái Bình Vô Sự Bài này, dần dần trở thành bảo mệnh phù hạng nhất của luyện khí sĩ toàn bộ Đại Ly vương triều, lúc trước Mặc gia hào hiệp Hứa Nhược, nam nhân có thể thoải mái đỡ một kiếm của Phong Tuyết miếu kiếm tiên Ngụy Tấn kia, đã tặng cho tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng bên người Trần Bình An mỗi người một tấm ngọc bài, lúc ấy Trần Bình An chỉ cảm thấy quý hiếm quý trọng, quà rất lớn. Nhưng hôm nay quay đầu lại nhìn, vẫn đã đánh giá thấp sự hào phóng của Hứa Nhược.
Chu Liễm từng nghe lai lịch của Bùi Tiền liên quan Vô Sự Bài, cười nói: “Kế tiếp thiếu gia có thể vẽ rồng điểm mắt rồi.”
Trần Bình An chỉ lấy thủ đoạn võ phu tụ âm thành sợi, bí ẩn nói một câu với Chu Liễm, “Hán tử đi tới quán trọ tìm ta chính là gián điệp Đại Ly, tay cầm một khối Thái Bình Vô Sự Bài cao phẩm thứ hai của Đại Ly vương triều.”
Chu Liễm nháy mắt hiểu rõ, “Hiểu rồi.”
Thanh Loan quốc tuy hưng thịnh, quốc lực không kém, so với Khánh Sơn, Vân Tiêu các nước còn cường đại hơn, nhưng đặt ở toàn bộ Bảo Bình Châu, thật ra vẫn là nhỏ như mắt muỗi, so với những vương triều lớn kia, nói là tiểu quốc cũng không quá đạng.
Cho nên cái này ý nghĩa, Đại Ly vương triều đã sớm nhằm vào Thanh Loan quốc không nói, hơn nữa phân lượng cực nặng, coi là một vùng giao tranh phải có bằng được.
Như vậy mấy đợt hào phiệt thế tộc, sĩ tử dời về phương nam, quan lại di cư về phía nam bị chiến hỏa trung bộ Bảo Bình Châu lan tới, chẳng qua là gậy ông đập lưng ông Đại Ly đã sớm mưu tính mà thôi.
Thanh Loan quốc này, căn bản không phải thế ngoại đào nguyên lánh nạn gì cả.
Chu Liễm tán thưởng: “Lấy đại thế nửa châu, vô cùng đơn giản đuổi cá vào lưới, một lưới bắt hết, ngồi chờ thu họach cá, Đại Ly Tú Hổ thật sự là thủ đoạn tốt. Khó trách Lô Bạch Tượng tâm cao khí ngạo, chỉ có đối với vị danh thủ quốc gia Thải Vân Phổ này là tâm thần hướng tới nhất.”
Trần Bình An cười cười.
Lúc trước Đại Ly quốc sư, nói chuẩn xác là nửa Tú Hổ xa tận chân trời, nhưng bốn người bức họa cuộn tròn, chỉ có Ngụy Tiện hai bên đánh cờ hung hiểm nhất, mượn cơ hội nhận ra thân phận.
Giữa núi xanh cao ngất róc rách nước biếc, tầm nhìn rộng rãi thoáng đãng.
Bạch tường Sư Tử viên ngói đen mái cong, tọa lạc ở trong khe núi rộng lớn.
Như u lan sơn dã, như mỹ nhân đồng quê.
Chu Liễm cười to nói: “Phong cảnh tuyệt đẹp, cho dù chỉ thu bức họa cuộn tròn này ở trong mắt, giấu ở trong lòng, chuyến này đã không thiệt.”
Chu Liễm luôn có một số quan điểm kỳ kỳ quái quái, ví dụ như thấy mỹ nhân cảnh đẹp, thu vào mi mắt đó là tương đương thu vào trong tay áo ta, là thứ trong lòng ta, càng là vật trong túi Chu Liễm ta rồi.
Trần Bình An luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại cảm thấy thật ra rất tốt.
Trần Bình An chưa từng coi bốn người bức họa cuộn tròn là con rối, cũng là tính cách bản thân sai khiến, không phải bốn người bức họa cuộn tròn mỗi người mỗi vẻ hay sao, không cho phép Trần Bình An lấy bức họa cuộn tròn coi là vật chết?
Đường lúc trước chỉ có thể chứa một chiếc xe ngựa đi thông, trên đường đến đây, Trần Bình An đã rất tò mò ba bốn dặm đường nhỏ sơn thủy này, nếu là hai xe gặp nhau, sẽ làm như thế nào? Ai lui ai tiến?
Có một cây cổ thụ che trời chiếm cứ ở bên suối, dốc đá lởm chởm trắng như tuyết.
Phụ cận có một cái đình nhỏ, một vị lão nhân nho nhã bộ dáng quản sự, cùng một thiếu nữ tuổi trăng tròn quần áo thanh lịch đi ra.
Hai người bước nhanh đi tới hướng bọn Trần Bình An, lão nhân cười hỏi: “Các vị là tiên sư mộ danh đường xa mà đến?”
Trần Bình An có chút xấu hổ.
Trái lại là lão nhân dẫn đầu giúp đỡ giải vây, nói với Trần Bình An: “Nghĩ hẳn hôm nay biến cố của Sư Tử viên, công tử đã biết, hồ mị kia gần đây lui tới cực kỳ quy luật, mười ngày xuất hiện một lần, lần trước hiện thân mê hoặc lòng người, hôm nay mới trôi qua thời gian năm ngày, cho nên công tử nếu là tới đây vào vườn ngắm cảnh, thật ra vậy là đủ rồi. Mà kinh thành tranh luận Phật Đạo, ba ngày sau sẽ bắt đầu, Sư Tử viên cũng không dám đoạt thứ mà người ta thích, không muốn trì hoãn hành trình của toàn bộ tiên sư.”
Trần Bình An cũng không vòng vèo, nói: “Vậy chúng ta sẽ quấy rầy vài ngày, trước tiên xem tình huống một chút.”
Lão quản sự hẳn là trong khoảng thời gian này gặp nhiều các lộ tiên sư, chỉ sợ các sơn trạch dã tu bình thường không quá xuất đầu lộ diện kia cũng tiếp đãi không ít, cho nên trên đường dẫn Trần Bình An đi Sư Tử viên, bớt đi rất nhiều vòng vo, trực tiếp cùng Trần Bình An chỉ báo họ tên, không nói sư môn bối cảnh, một năm một mười nói tình cảnh lúc này của Sư Tử viên.
Con hồ mị kia tự xưng Thanh lão gia, đạo hạnh cực cao, đủ loại yêu pháp ùn ùn, làm người ta mệt mỏi ứng phó. Căn nguyên tai họa, là mùa đông năm trước ở trên chợ, con đại yêu này sau khi thấy tiểu thư, kinh ngạc như thấy người trời, liền muốn nhất định phải kết làm thần tiên đạo lữ, đầu tiên nhất là mang theo tiền lễ tới nhà cầu thân, lúc ấy lão gia nhà mình vẫn chưa nhìn thấu thân phận hồ yêu của thiếu niên tuấn mỹ, chỉ cho rằng yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chưa tức giận, chỉ cho là tâm tính thiếu niên, lấy cớ con gái nhỏ đã có hôn sự từ trước, khéo léo từ chối thiếu niên, thiếu niên lúc ấy cười rời khỏi, vào thời điểm Sư Tử viên đều cho rằng việc này đã qua đi, không ngờ thiếu niên trong ngày ba mươi Tết tới nhà lần nữa, nói muốn đánh mười ván cờ với Liễu lão thị lang, hắn thắng thì sẽ thành thân bái đường với tiểu thư, còn có thể tặng cho toàn bộ Liễu thị cùng Sư Tử viên một duyên phận thần tiên, đủ để gà chó lên trời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận