Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 920: Đi về phương Bắc (4)

Chương 920: Đi về phương Bắc (4)Chương 920: Đi về phương Bắc (4)
Chương 920: Đi về phương Bắc (4)
Ở trong đình nghỉ ngơi giây lát, xa xa ngắm nhìn cảnh đêm xung quanh Phù Kê tông, sau đó hai người liền quay về gần Hảm Thiên nhai để tìm kiếm khách sạn ngủ lại, kết quả hai người trực tiếp mỗi người đi một ngả, bởi vì Lục Đài muốn ở trong phủ đệ thần tiên, loại địa phương linh khí dư thừa, Trần Bình An tất nhiên là tùy tiện tìm một khách sạn có thế đối phó tá túc qua đêm.
Một đêm vô sự.
Ở dưới mí mắt Phù Kê tông muốn xảy ra chút chuyện gì cũng khó.
Điều kiện tiên quyết là không được trêu chọc những đệ tử Phù Kê tông mắt cao hơn đỉnh.
Hai người đã hẹn nhau chạm trán ở Hành Chỉ đình, sau đó xuống núi đi về phía bắc, nhưng mà Trần Bình An tới đình từ sớm, ngắm nhìn cảnh tượng tráng lệ mặt trời mọc lên từ Đông hải, đợi cho đến khi mặt trời lên cao, vẫn không thấy bóng người Lục Đài, đang muốn đi xuống tìm, mới nhìn thấy Lục Đài ngáp ngắn ngáp dài đi lên núi, vẫy tay với Trần Bình An, nhưng lại không muốn dịch bước về phía trước, dù sao đi thêm một bước đều là chặng đường oan uống, Trần Bình An thở dài một tiếng, đi khỏi đình, cùng đi với y xuống núi.
Trần Bình An đêm qua còn lo lắng Lục Đài vung tay tiêu tiền ở Hảm Thiên phố, sẽ rước lấy phong ba, hành tâu bốn phương, rốt cuộc không thể để lộ tiền của, nhưng mà đợi cho hai người xuống núi, một đường đi sáu bảy trăm dặm về hướng bắc, vẫn không có gì khác thường, lúc này Tràn Bình An mới yên lòng.
Trần Bình An dựa theo "Nhắc nhở" ngẫu nhiên của thanh trường kiếm đeo trên lưng, mấy lần điều chỉnh, theo phương hướng đại khái đi về phía trước, bởi vậy khó tránh khỏi phải vòng qua quan gia đại đạo, trèo non lội suối.
Lục Đài đối với điều này không hề có ý kiến, nhưng mà gặp gỡ thành trấn phố xá sầằm uất, tửu lâu cửa hàng, y đều sẽ dừng lại bước chân, bánh ít đi, bánh quy lại, Trần Bình An cũng không cự tuyệt.
Chặng đường này, Trần Bình An đi rất bình thản vô kỳ, đơn giản là luyện quyền luyện kiếm giữa sơn lâm thủy trạch yên tính không bóng người, cũng không thấy Lục Đài tu hành gì hết, chỉ có khi nào đến phố phường phồn hoa ngựa xe như nước, Lục Đài mới có thể vực dậy tinh thần, coi như xâm nhập động thiên phúc địa, mười phần phấn khởi. Lâu ngày, Lục Đài dạy cho Trần Bình An một chuyện, những điểm người giàu có để tâm, đến cùng là như thế nào.
Lục Đài luôn có thể bỏ ra ít tiền nhất để ăn được những thứ ngon nhất, một món đồ ăn, đều có thể vừa ăn vừa nói ra văn hóa trăm năm ngàn năm, lôi ra máy văn hào thánh hiền.
Mỗi một bầu rượu, đều có thể nói ra vài câu mỹ văn thi thiên.
Ngẫu nhiên lựa chọn một bộ từ thư trong đống sách cổ. môt tay cầm sách, rõ ràng là tư thái lật sách lười biếng, nhưng ở trong mắt Trần Bình An, luôn cảm thấy người đọc sách nên là như thế.
Lục Đài chỉ cần ở lại khách sạn, hầu như mỗi ngày y đều sẽ pha cho mình một bình trà, cũng không kêu Trằn Bình An uống trà, một mình ngồi ở bên kia, không nói một lời, chỉ uống trà.
Khí định thần nhàn, tràn ngập ý vị hợp quy củ, minh lễ nghi.
Một mình học đánh cờ, loại phong thái này, Trần Bình An từng nhìn thấy trên người Thôi Đông Sơn. Lục Đài còn có một cây sáo trúc, đi giữa sơn thủy, càng du dương dễ nghe.
Y cầm trong tay trúc phiến, lười biếng tùy ý ở bất cứ nơi nào, ngửa đầu trăng rằm, cũng là phong lưu.
Trần Bình An biết một cách nói, kêu là học đòi văn vẻ, tràn ngập nghĩa xáu.
Nhưng Lục Đài không phải.
Tựa như Trần Bình An hắn từ trong xương cốt chính là một người chân đất, Lục Đài chính là người trời sinh phong lưu, mầm móng đọc sách.
Có tiền thì phú, biết lễ thì quý.
Cái này mới là đê tử phú quý chân chính.
Phạm Nhị tâm tính sáng lạn, Trần Bình An học không được, Lục Đài tiêu sái thoải mái, Trần Bình An cảm thấy mình vẫn là không học được.
Hôm nay Trần Bình An đứng trên một gốc cây cao nhìn ra xa xa, thế mà phát hiện giữa núi rừng trùng điệp ít dấu chân người, có một tòa thành.
Trước khi tới đây, dọc theo đường ởi hai người không gặp gỡ bát cứ sơn thủy tỉnh quái nào.
Nơi này cách trung bộ Đồng Diệp Châu một nhà độc đại Phù Kê tông, đã hơn ngàn dặm xa. Trần Bình An vốn không muốn nói với Lục Đài bên kia có tòa thành, chỉ hy vọng vùi đầu chạy đi, nhưng mà Lục Đài trước nay vốn không có hứng thú đối với sơn thủy cảnh tượng, hôm nay phá lệ nhảy lên cành cao, phe phẩy trúc phiến, ha ha cười nói: "Không sai không sai, là một nơi phong thuỷ bảo địa giết người cướp của sau đó vu oan giá họa."
Trần Bình An ban đầu còn không hiểu ý tứ của những lời này, chỉ là sau đó nhanh chóng hiểu ra.
Bốn phía núi rừng, có bóng người lén lút, rung động không ngừng, tuy đã khéo léo ẩn nắp lại rất nhỏ, nhưng mà nhãn lực nhĩ lực Trần Bình An đều vô cùng tinh nhạy, lập tức biết mình sắp thành bánh bao bánh dẻo cho người ta làm thịt.
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, chậm rãi nói: "Võ đạo tứ cảnh, còn có hai thanh bản mạng phi kiếm, vài phù lục."
Lục Đài nhạy bén hiểu ý, mỉm cười nói: "Luyện khí sĩ Long môn cảnh, trùng hợp quá, ta cũng có hai thanh bản mạng phi kiếm, vài pháp bảo."
Một người mặc áo bào trắng đeo kiếm, thắt lưng buộc hồ lô dưỡng kiếm đã lâu không tháo xuống uống rượu. Một người thanh sam huyền bội, quân tử vô cố ngọc bát khứ thân. (1)
(1) Nghĩa là người quân tử thường mang ngọc, nếu không có lý do gì thì họ sẽ không cởi ngọc ra. Người quân tử xưa đeo ngọc không phải chỉ để làm vật trang sức mà quan trọng hơn là ngọc còn có tác dụng chính lại tâm con người.
Hai người đối mặt một đại bang kiếp phỉ đi xa ngàn dặm để tính kế, hơn nữa tất nhiên là Luyện khí sĩ trên núi chiếm đa SỐ.
Lục Đài nhẹ nhàng vầy quạt, cười tủm tỉm nói: "Trước khi đông thủ. phải giảng đao lý với bọn họ chứ nhỉ?"
Trần Bình An nhếch khóe miệng, vỗ vỗ bên hông bầu rượu, không nói gì.
Đạo lý muốn giảng đều ở trong này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận