Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 990: Đáy Mắt Dưới Chân (4)

Chương 990: Đáy Mắt Dưới Chân (4)Chương 990: Đáy Mắt Dưới Chân (4)
Chương 990: Đáy Mắt Dưới Chân (4)
Thật ra bốn đại tông sư chỉ là danh xưng giang hồ chính đạo tự gọi mình, bọn họ cố ý gạt sạch những kiêu hùng trong ma giáo và hắc đạo, đơn thuần là đóng cửa lại tự khen, chân chính phục chúng là bảng xếp hạng mười đại cao thủ.
Vừa khéo chính tà chia nhau mỗi bên một nửa.
Bốn đại tông sư đương nhiên cũng có tên trong bảng.
Từ võ đạo giữa đường chuyển sang tu tập tiên gia đạo pháp, bạch đạo đệ nhất nhân, Du Chân Ý. Xếp thứ hai.
Đệ nhất nhân ngoại gia quyền trên thế gian, Chủng Thu. Xếp thứ sáu.
Đồng Thanh Thanh nghe đồn đã chín mươi tuổi nhưng vẫn thanh xuân vĩnh trú, người đời vẫn nói, sau nàng, máy vị đệ nhất mỹ nhân mà thiên hạ tôn xưng dù có cộng cả tư sắc, phong vận cùng một chỗ đều không bằng một góc của nàng. Xếp thứ chín.
Kiếm khách lánh đời độc cư Điều Khám phong Lục Phảng là người trẻ tuổi nhất trong bốn đại tông sư, hiện nay còn chưa đến năm mươi. Xếp thứ mười. Nhưng theo thời gian đẩy dời. gần như tất cả mọi người đều tin chắc, Lục Phảng hai mươi năm trước lót đáy bảng bảng mới là tồn tại có tư cách khiêu chiến hơn nữa chiến thắng vị đệ nhất nhân kia.
Thậm chí có người cho rằng hiện nay Lục Phảng đã vượt qua quốc sư Nam Uyên quốc Chủng Thu, gửi thân ở năm người đứng đầu.
Còn Tí thánh Trình Nguyên Sơn theo lời Trâm Hoa Lang Chu Sĩ là người võ công cực cao, đối địch với người tất phân sinh tử, thế nên không được danh môn chính phái thừa nhận, cảm thấy võ đức quá kém, không xứng được hưởng danh xưng tông sư. Người này xếp thứ tám.
Ma đao nhân Lưu Tông là cao thủ tà đạo đỉnh cấp danh xứng với thực, thuần túy yêu thích giết người, ác danh rõ rệt, xếp thứ bảy.
Còn phụ thân Chu Sĩ, Chu Phì, lại là đại ma đầu vô số nhân sĩ chính đạo nằm mộng cũng muốn băm thành tám khối, võ học kỳ cao, phẩm hạnh lại cực thấp kém, sáng lập một tòa Xuân Triều cung, tìm khắp mỹ nữ thiên hạ, trừ mấy đứa con trai ra, Xuân Triều cung máy trăm người lại không có nổi một nam nhân, bởi thế Chu Phì vẫn tự khoe là "Đế Vương trên núi, lục địa thần tiên".
Nhưng khiến người đành chịu chính là Chu Phì được xếp hạng thứ tư, hơn nữa còn được công nhận là công phu hoành luyện đệ nhất thiên hạ. Lục Phảng lúc tuổi còn trẻ đã từng dùng thanh bội kiếm "Long Nhiễu Lương" thành công đâm thủng thân xác Chu Phì ba lần, Chu Phì lại vẫn bình yên vô sự, chiến lực tựa như không bị tổn hại chút nào, Lục Phảng thấy thế bèn chủ động lui đi.
Lục Phảng cũng vì hành động cảm tính một thân một mình giơ kiếm xông vào Xuân Triều Cung của mình mà phải trả cái giá cực lớn. Trong một làn hắn xuất môn đi xa, sáu trăm người sư môn bị Chu Phì không chút để ý phong phạm cao thủ, tự tay chằm chậm giày vò gần hết, nghe đồn sư nương và mười mấy vị sư tỷ sư muội của Lục Phảng hiện vẫn còn làm thị nữ trong Xuân Triều cung.
Còn vì sao Lục Phảng du lịch trở về, nghe được tin dữ, lại không lần nữa lên núi khiêu chiến Chu Phì, cứ thế trở thành một trong máy bí mật lớn nhất trong giang hồ, cùng với đại ma đầu thiên hạ đệ nhất rốt cục mạnh tới đâu, Kính Tâm đình Đồng Thanh Thanh cuối cùng đẹp đến cỡ nào, Du Chân Ý sau cùng có thể sống đến mấy tuổi, được xưng là bốn đại mê án trong thiên hạ.
Trên đường từ kinh thành Nam Uyên quốc đến Cổ Ngưu sơn ngoài thành, nơi nơi vân ba quỷ quyệt.
Có một vị nam tử trung niên từ vạn dặm xa xăm chạy tới, mang theo một thân mùi rượu tiến vào kinh thành Nam Uyễn quốc, sau đó liền như cá gặp nước, cả ngày say tí bỉ trong quán rượu, cuối cùng đến độ không thể không cầm bội kiếm cầm có trong quán, năm lượng bạc, đó còn là phụ nhân chưởng quỹ nễ tình hắn một thân bắp tay bắp chân lực lưỡng, có thể nhân dịp hắn ngủ lại phòng ngừa trộm cắp, bằng không cao lắm chỉ ba lượng bạc là cùng.
Trên đỉnh Cổ Ngưu sơn, một vị VÓC người như trẻ nhỏ, nét mặt ngây thơ ngày ngày nhàn tới vô sự bèn chăm chú đánh mài một chiếc quạt xếp bằng ngọc trúc, võ tướng phụ trách tám trăm Ngự Lâm quân dưới chân núi vừa nhìn thấy người này liền tất cung tất kính tôn xưng một tiếng Du lão chân nhân.
Phủ đệ thái tử, một vị lão nhân khom còng nhiều năm nay đảm nhiệm đầu bếp cởi nắp một hũ lớn dưa muối, vị chua xộc vào mũi, miệng than thở thời cuộc rối ren, thời cuộc rối ren.
Nhưng không nghi ngờ ba người đi vào Bạch Hà tự tối nay mới có phân lượng nặng nhát.
Cái này không liên quan mấy tới nữ tử và Trâm Hoa Lang Chu Sĩ, bởi vì lão nhân họ Đinh, tám mươi năm qua sừng sững bát động ở vị trí thiên hạ đệ nhất nhân, giết người chỉ dựa vào yêu thích và tâm tình cá nhân, nổi danh giang hồ cũng giết, đế vương tương tướng cũng giết, ác nhân võ lâm cũng giết, già trẻ ven đường cũng giết, về sau truyền lại ngôi vị giáo chủ cho đệ tử duy nhất còn chưa bị mình giết, từ đấy tan biến.
Nhưng trong hai mươi năm sau khi hắn rời xa giang hồ, mỗi lần bình chọn, hắn vẫn là đệ nhát nhân không thể nghi ngờ.
Có lời đồn nghe có vẻ rất buồn cười, nói là Kính Ngưỡng lâu chuyên chức thu tập bí văn giang hồ, bình điểm tông sư cao thấp, trước sau có hai đời lâu chủ, chí giao hảo hữu đều từng hiếu kỳ hỏi dò, vì sao không bỏ quách cái tên Đinh ma đầu sinh tử không biết kia đi, hai người đều từng nói cùng một câu: Nhỡ hắn không chết, ta sẽ chết mắt.
Lúc này, ở trong đại điện nữ tử cười hỏi: "Cha ngươi vì mỹ nhân Chu tiên tử mà xuất lực lớn nhất, hưng sư động chúng như thế, ngươi không cảm thấy chịu thiệt?"
Chu sĩ cười khổ nói: "Tính tình cha ta thế nào ngươi còn không rõ ràng? Nói dễ nghe chút thì là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, nói khó nghe chút thì là gặp sắc vong mệnh, nếu không phải Chủng Thu ở ngay cạnh hoàng cung Nam Uyên quốc, hắn sớm đã tiến cung cướp đi vị Phàn hoàng hậu kia rồi."
Nữ tử vươn tay vuốt vuốt gò má, tự oán tự trách nói: "Chu Thù Chân, Phàn Hoàn Nhĩ, một người là đương kim đệ nhất mỹ nhân, một người là nhan sắc khuynh đảo thiên hạ hai mươi năm trước, ánh mắt cha ngươi cao thật, khó trách ta không vào được pháp nhãn lão nhân gia, dù cho gặp mặt, cùng lúc uống trà cũng là khách khách khí khí, mắt nhìn thẳng."
Chu Sĩ cười khổ không thôi.
Nữ tử cười hỏi: "Cha ngươi sao không có suy nghĩ gì với Đồng Thanh Thanh?"
Chu Sĩ ngửa đầu nhìn lên pho tượng Phật uy nghiêm mắt trợn trừng với nhân gian, ngón tay xoa nắn hạt châu không ngừng, nhẹ giọng nói: "Cha ta nói có một số món ngon, nóng cũng không sao. bỏng đến sủi bot cũng đáng, nhưng nếu là món ngon trời định sẽ nóng xuyên bụng, dù thèm đến máy cũng đừng động vào.”
Lão nhân chắp tay mà đứng kia nghe được lời ấy, khóe môi thoáng nhếch lên, nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói: "Đi, kim thân đã không ở bên này."
Nữ tử tuyệt sắc và Chu Sĩ không hề dị nghị, cũng không dám có chút nào nghi vấn, đừng nhìn nữ tử miệng bô bô "Sư gia gia", có vẻ rất là ngây thơ thân mật, thực ra trong lòng đang run như cây sấy, lo sợ một không cẩn thận liền sẽ bị lão nhân đánh nát đầu lâu. Chu Sĩ cũng không khá hơn là máy, phụ thân Chu Phì cùng lắm là một tắm phù hộ thân lúc thiêng lúc không, xa xa không đủ để trở thành phù bảo mạng thực SỰ.
Nhất cử nhát động của lão nhân phảng phất phối hợp cùng thiên địa, lúc xoải ra bậc cửa, bước chân thoáng ngưng trệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận