Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1547 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (2)



Chương 1547 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (2)




Lão giả quay đầu cười nói: “Cuối cùng, lần này ta muốn ngươi mời Trần Bình An đến làm khách ở Tử Dương phủ này chính là sự sắp xếp của quốc sư đại nhân. Thôi quốc sư đã nói rõ với ta rồi, không gì khác hơn là muốn hành trình trở về quê hương của Trần Bình An trở nên chậm hơn. Về phần yêu cầu của quốc sư chắc chắn sẽ không nói với một người ngoài như ta, đương nhiên ta cũng không muốn biết. Bị kéo vào những chuyện này, bất luận là thành hay bại thì cả ngươi và ta đều nhất định chẳng có lợi ích gì mấy. Lần này ngươi giúp vi phụ hoàn thành chuyện này chẳng khác nào đã giúp Thôi quốc sư xử lý chút chuyện nhỏ, sau này tất nhiên Tử Dương phủ sẽ nhận được ban thưởng từ Đại Ly, ngươi cứ ở đó đợi tin tức tốt đi.”
Đây là một tin tức vô cùng tốt, chỉ là Ngô Ý lại nhịn không được mà cả người cảm thấy phát lạnh. Có đánh chết nàng cũng không nghĩ đến thế mà phụ thân lại nhìn hết vở tuồng này từ đầu đến cuối.
Tâm trạng của Ngô Ý khi đứng ở lầu cao đối mặt với lão giao này đại khái thì chẳng khác gì khi Tiêu Loan phu nhân đối mặt với Ngô Ý ở viện nhỏ hôm đó.
Lão giao có cách ăn mặc và diện mạo chẳng khác nào một đại nho của nhân gian lại mở bàn tay ra một lần nữa rồi chau mày: “Ngươi có thể nhìn ra điều gì từ thứ này?”
Ngô Ý lặng lẽ nhìn qua.
Chỉ thấy phụ thân dùng thần thông ngưng tụ tinh hoa hơi nước trong linh khí thiên địa, từng giọt nước tràn ra ngập lòng bàn tay giống như là những giọt nước rơi xuống lá sen sau cơn mưa vậy, sau đó, những giọt nước kia lại đồng thời nổ nát vụn trong lòng bàn tay phụ thân, hóa một vũng nước mưa. Phụ thân lại nhìn chằm chằm vào một hồi lâu, trong mối nghi hoặc chưa thể nào hóa giải, nó lại biến thành những hạt mưa một lần nữa. Trước mắt Ngô Ý, vị phụ thân có nghiên cứu học vấn chẳng thua gì các thánh nhân nho gia trong thư viện dường như có hơi do dự, ông duỗi một bàn tay khác ra, đổ giọt nước trong lòng bàn tay trước đó vào. Chỉ trong phút chốc, Ngô Ý nhìn thấy lòng bàn tay phụ thân lóe lên ánh sáng vàng kim. Chưa kịp đợi Ngô Ý nhìn kỹ thì phụ thân đã nhanh chống nắm tay lại, Ngô Ý lại không thể nhìn thấy được cảnh tượng trong lòng bàn tay phụ thân.
Lão giả suy nghĩ một lát, sau khi định thần lại thì cười với Ngô Ý và nói: “Không có gì đẹp cả.”
Tất nhiên Ngô Ý không dám hỏi tường tận ngọn nguồn.
Lão nhân hỏi: “Ngươi có biết vì sao chúng sinh có linh trong nhân gian này đều chăm chỉ không ngừng tiến đến chỉ cầu có được một dáng vẻ của con người? Rõ ràng thân thể loài người yếu đuối như vậy, mỗi ngày đều phải không ngừng ăn uống ngũ cốc để sống dẫn đến trở ngại cho việc tu hành, cho nên những Luyện Khí sĩ mới nghiên cứu về chuyện Tích Cốc, tránh chuyện làm phiền nhiễu đến thần minh, thai khí tàn lụi, tạo nên việc không thể nào cải lão hoàn đồng? Trái lại loài thuộc chi giao long chúng ta, được trời ưu ái, chưa nói đến trời sinh thể phách đã mạnh, linh trí cũng không chênh lệch gì so với con người, nhưng ngươi và ta, vì sao lại dùng tướng mạo hình dáng của con người đứng ở nơi này?”
Ngô Ý có hơi nghi hoặc một chút, không dám tùy tiện lên tiếng bởi vì chuyện có liên quan đến khiến huyệt động phủ của con người, chính là động thiên phúc địa. Đây từ lâu đã là nhận thức chung của các tu sĩ trên núi và tất cả những sơn tinh quỷ mị. nhưng chắc chắn phụ thân sẽ không nói những điều vô bổ với nàng, như vậy, chắc huyền cơ đang ở nơi nào đó?
Lão nhân cũng không làm khó Ngô Ý, trên đời này, con của lão đã không còn nhiều lắm: “Sự huyền diệu ở ngay trong một chữ, hoàn.”
Lão nhân đưa một ngón tay, vẽ một vòng tròn lên không trung.
Ngô Ý rơi vào trầm tư.
Lão nhân cười nói: “Tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm trường đời không sâu, đừng nói là cảnh tượng ba ngàn năm hay vạn năm trước, nếu như vi phụ không nói với ngươi thì ngươi có thể đi đâu để tìm đáp án đây chứ.”
Vẻ mặt Ngô Ý trở nên nghiêm túc, biết phụ thân đang truyền thụ thời cơ chứng đạo cho mình.
Nàng đang ở cảnh giới Kim Đan, đã chậm chạp không tiến hơn ba trăm năm rồi, cái thứ đạo pháp bàng môn tả đạo có thể khiến cho tu sĩ tiến lên Nguyên Anh cảnh kia, nàng thuộc hậu duệ di chủng thuộc chi giao long, nếu như tu luyện chẳng những không có chuyện làm ít được nhiều mà ngược lại sẽ còn gặp phải những va va vấp vấp. Không dễ dàng gì mới tu luyện được thế này, đưa bản thân lên cảnh Kim Đan đỉnh phong. Trong khoảng thời gian hơn trăm năm này, bình cảnh kim đan của nàng vẫn không nhúc nhích tí nào khiến cho nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn về phía màn trời: “Ngươi chưa từng thắc mắc tam thánh của hôm nay, chư tử bách gia, ba tòa thiên hạ, nhiều phàm phu tục tử như vậy từ đâu mà ra? Lại vì sao mà xuất hiện? Cuối cùng lại làm thế nào để trở thành chủ nhân của thiên hạ hay sao? Ừ, còn có một điều nữa, những lời đồn đoán trong thiên hạ này quá nhiều, khoảng cách so với sự thật có xa có gần, ngươi chắc có thể hiểu được chút sự thật từ trong đó.”
Ngô Ý gật gật đầu.
Ba ngàn năm trước, con chân long cuối cùng rời khỏi Trung thổ Thần châu, dựa vào thần thông bản mệnh phụ trách thủy vận trong thiên hạ lúc trước mà lựa chọn lên bờ ở Lão Long thành thuộc vùng cực nam Bảo Bình châu, trong lúc đó, thân nó đã chịu trọng thương rơi mạnh xuống đất, tạo thành một con đường lớn hình rồng, bị một vị đại tu sĩ không biết tên nào đó dùng Áp Thắng sơn pháp hiện nay đã thất truyền trấn áp lại, thật sự không thể chui lên khỏi mặt đất. Cuối cùng, chân long sắp chết kia đã ngã xuống vùng phụ cận Ly Châu động thiên, cứ như vậy mà chết đi, lại có đại tu sĩ dùng bí pháp tạo ra toà Ly Châu động thiên kia, giống như một viên minh châu treo lơ lửng trên không trung vương triều Đại Ly.



Bạn cần đăng nhập để bình luận