Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 718: Tha Hồ Khoe Khoang Được Uống R

Chương 718: Tha Hồ Khoe Khoang Được Uống RChương 718: Tha Hồ Khoe Khoang Được Uống R
Chương 718: Tha Hồ Khoe Khoang Được Uống Rượu Kiếm Tiên (1)
Vương Nghị Nhiên thần sắc ngưng trọng, vặn chuyền thân hình, bát chấp có thể sẽ kinh hách đến nữ tử gia quyến còn lại trong nhà thuỷ tạ, mũi chân dẫm lên trên lan can, bay nhanh về phía hồ nước, đi vót nữ nhi vừa rơi xuống nước.
Thiếu trang chủ Kiếm Thủy Sơn Trang thần sắc như thường, thư sinh trẻ tuổi phe phẩy chiết phiến chậc chậc nói: "Không ngờ lại là một vị cao nhân thâm tàng bắt lộ."
Thư sinh bốp một tiếng thu hồi chiết phiến, nhìn phía thiếu niên đeo kiếm trên đường nhỏ càng lúc càng xa kia, tuyệt đối là một tiểu tông sư võ phu tứ cảnh! Chẳng lẽ là quan môn đệ tử của Thải Y quốc Kiếm Thần? Đơn giản là giang hồ hiểm ác, hơn nữa sư phụ Kiếm Thần chết bát đắc kỳ tử nơi núi rừng, không thể không ngụy trang thành người ngoại hương, một mình đi xa tị nạn? Nếu không hắn thật không nghĩ ra ai có thể dạy dỗ ra võ đạo thiên tài trẻ tuổi như thế, so với Tống Phượng Sơn còn tễ thân tông sư cảnh sớm hơn.
Thê tử Tống Phượng Sơn, vị phụ nhân trẻ tuổi mạo mỹ hiền thục kia, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "San Hô sẽ không sao chứ?”
Tống Phượng Sơn lấy ngón cái ngón trỏ lặng lẽ vuốt phẳng chuôi đoản kiếm "Thương Thủy" bên hông, cười mà không nói.
Thư sinh mỉm cười giải thích nói: "Phu nhân yên tâm, Vương cô nương không sao đâu, thiếu niên đó ra quyền dùng lực rất tinh tế, chỉ là lấy quyền cương ngoại lực đánh hôn mê Vương cô nương, thuộc loại bị thương ngoài da, có thể sẽ không tồn thương tới thể phách thần hồn, lần này luận bàn, thiếu niên là lâm thời thu tay, đại khái chính là giống như lời Vương trang chủ nói, không muốn con đường giang hồ của mình càng đi càng hẹp.”
Quả nhiên, Vương Nghị Nhiên ôm nữ nhi quay về nhà thuỷ tạ, hơn nữa dưới sự trợ giúp của Vương Nghị Nhiên, máy lần điểm huyệt, cô gái đã từ từ tỉnh táo lại, nàng ngoại trừ bộ dáng chật vật không chịu nỗi, quần áo sũng nước, cảnh xuân mơ hồ, đã đánh mát hết mặt mũi, sắc mặt cùng tinh thần khí, cô gái khoá đao ngược giãy giụa đứng trong nhà thuỷ tạ, cái trán sưng đỏ, nàng đưa lưng về phía mọi người, một bàn tay để ở trụ đình, một tay che miệng lại, cô gái thon thả cả người ướt sũng, đôi mắt hơi nước mông lung, so với nét lãnh diễm trong ngày thường, nhiều hơn vài phần điềm đạm đáng yêu.
Một cô gái khác ham vui thò cổ dài ra, si ngốc nhìn thiếu niên uống rượu phía đường nhỏ, sợ hãi than lên: “Oa, thật sự là cao nhân a.”
Thư sinh liếc mắt đánh giá nhanh bóng lưng thướt tha của cô gái, cô gái ướt như chuột lột, thân thể linh lung lộ ra, khóe miệng thư sinh nhếch lên, một đôi chân dài đáng ngạc nhiên, thanh thiếu niên mới lớn chỉ sợ không rành đẳng cấp phong tình nhường này, hào môn công tôn lịch duyệt phong phú như hắn, mới biết được tư vị nơi đây làm tốn thương thân nam nhỉ nhát.
Một đợt sóng chưa lặng một đợt sóng mới đã nỗi lên.
Trên giang hồ rất quan trọng chuyện chủ nhục thần tử (°), giữa các tâm phúc hỗ trợ trận doanh bên ngoài nhà thuỷ tạ, hán tử lưng đeo cung sừng trâu tựa như thấy được hàm ý châm biếm của vài vị tùy thị đồng hành, cơn giận bốc lên trong lòng, hét lớn một tiếng, tháo xuống thanh cường cung quý hiếm thợ thủ công mát mười năm mới tạo thành, từ túi đựng tên bạch vũ bên hông lấy ra một mũi tên điêu linh, vãn cung như trăng tròn,"Kẻ xấu dám cả gan làm bị thương tiểu thư nhà ta, ăn một mũi tên của tal"
(*) vua nhục tôi chết
Liên tiếp gặp phải kinh biến, Hoành Đao Sơn Trang trang chủ Vương Nghị Nhiên đao pháp tông sư xưa nay trứ danh trầm ổn, đao pháp có “khí tượng sơn nhạc”, cũng có chút căm tức, nổi giận lên tiếng: "Mã Lục! Không thể bắn lén đả thương người khác!”
Trần Bình An đã đi được hơn trăm bước vừa định xoay người, hơi hơi sửng sốt, khóe mắt dư quang thoáng nhìn một chỗ nơi đỉnh cao đại thụ, có người hai tay chắp sau lưng đứng ở đầu cành, gió núi thổi tới, thân hình lão nhân đồ đen theo nhánh cây cùng nhau nhẹ nhàng lay động như sóng nước, cực kỳ có phong thái. Hai người nhanh chóng đối mặt, lão nhân gật đầu thăm hỏi, Trần Bình An đánh mất ý niệm ra tay trong đầu, chỉ là xoay người, một lần nữa đối mặt nhà thuỷ tạ kia.
Lão nhân bội kiếm thân hình nhoáng lên một cái, trôi đi không thấy, ngay sau đó liền rơi ở phía trên đường nhỏ, như một luồng khói nhẹ đi lướt qua Trần Bình An, nâng cánh tay về phía trước vươn một ngón tay, dựng đứng thẳng lên.
Một mũi tên điêu linh phá không mà tới, cứ như vậy bị lão nhân đồ đen lấy ngón tay đè lên mũi nhọn của mũi tên, mũi tên thế đại lực trầm trong không trung bị vỡ vụn thành từng tấc, mà ngón tay lão nhân bình yên vô sự, không có nửa điểm khác thường.
Lão nhân lại duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng cầm lấy mũi tên đã là nỏ mạnh hết đà còn sót lại, tùy tay ném đi, mũi tên bắn nhanh mà đi, đâm xuyên qua lòng bàn tay đại hán cầm cung, hán tử cũng là tâm huyết mười phần, vẫn không ném đi cung sừng trâu, cánh tay với lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ kia suy sụp rủ xuống, một tay cầm cung, trợn tròn ánh mắt, cùng vị khách không mời mà đến kia hung hăng giằng co.
Lão nhân đồ đen thần sắc lạnh lùng,"Đi trên giang hồ, sinh tử bản thân phải tự lo! Không có trưởng bối dạy các ngươi chút đạo lý ấy? Ở giang hồ khác của Sơ Thủy quốc, quy củ gì cũng không giảng, tùy các ngươi cao hứng là tốt rồi, nhưng mà ở Kiếm Thủy Sơn Trang thì không được."
Phụ nhân trẻ tuổi đứng lên, yêu kiều uyễn chuyển làm lễ vạn phúc, cung kính xưng hô nói: "Lão tổ tông."
Vương Nghị Nhiên sắc mặt khẽ thay đổi, nhanh chóng ôm quyền, hơi hơi cúi đầu nói: "Hoành Đao Sơn Trang Vương Nghị Nhiên, bái kiến Tống Kiếm Thánh!"
Thư sinh theo sát sau đó, vỗ đầu cô gái một cái, ý bảo nàng đứng dậy chào hỏi, sau đó thư sinh chắp tay cất cao giọng nói: "Tiểu Trọng Sơn Hàn thị đệ tử Hàn Nguyên Thiện, ra mắt lão trang chủ."
Cô gái tính tình hoạt bát, không hề luống cuống, học theo cách của ca ca, chắp tay lại không cúi đầu, thẳng tắp nhìn phía vị giang hồ lão thần tiên như sắm bên tai kia, thanh thót nỉ non nói: "Tiểu Trọng Sơn hàn thị đệ tử Hàn Nguyên Học, ra mắt lão trang chủ."
Lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu hiện thân lộ diện, Tống Phượng Sơn là cháu ruột lão nhân, lại là người cuối cùng đứng lên, giọng điệu không có nửa điểm cảm xúc dao động, chậm rãi nói: "Gia gia lần này xuất môn có vẻ hơi ngắn ngủi, tôn nhi vốn tưởng rằng chỉ có đợi cho thôn trang bên này thanh tịnh rồi, không còn khách nhân nào nữa, gia gia mới nguyện ý trở về."
Lão nhân nhìn quanh bốn phía, ném ra câu tiếp theo ý vị thâm trường "Chướng khí mù mịt" rồi cùng Trần Bình An xoay người bỏ đi, cái gì Sơ Thủy quốc trụ cột vững vàng Tiểu Trọng Sơn Hàn thị, cái gì Hoành Đao Sơn Trang, hoàn toàn không để ý, giống như những gì không lọt được vào pháp nhẫn, mí mắt lão trang chủ cũng không muốn nâng lên một chút.
Tống Vũ Thiêu cùng Trần Bình An sóng vai mà đi, đưa lưng về phía mọi người mới lộ vẻ thần sắc hơi cô đơn, sau khi đi được một dặm đường, tự giễu nói: "Gia phong nghiêng lệch lợi hại, còn không bằng một thác nước, khiến ngươi chê cười."
Trần Bình An không biết nói tiếp như thế nào, đành phải nói vài lời khách sáo không đến nơi đến chốn,"Người trong thôn trang thật ra vẫn còn tốt, không đến mức quá đáng như lời lão tiền bối nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận