Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1352 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (2)



Chương 1352 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (2)




Trần Bình An gật đầu đáp ứng, sau đó vì Bùi Tiền và chút chuyện nhỏ lông cáo bán hay không bán này, mà tương đối hiếm thấy nói chút đạo lý lớn cho nó, “Hành tẩu giang hồ, phải cẩn thận một chút. Không thể có ý hại người, nhưng nếu ngay cả lòng đề phòng người ta cũng không có, chẳng phải là làm lợi miễn phí cho người xấu? Lúc nào cũng chú ý ở mặt ngoài đối đãi người ta chân thành, đối với ai cũng moi móc tâm can, tiền tài động lòng người, ngược lại sẽ chỉ làm giang hồ càng thêm hiểm ác. Thật sự đối đãi người ta chân thành, tất nhiên là một việc rất tốt đẹp, nhưng như thế nào bảo vệ tốt nó, không hại người không hại mình, thì cần bản thân tích góp lịch luyeekm giang hồ.”
Chu Liễm mỉm cười nói: “Thiện tâm đừng ngây thơ, già đời đừng thủ đoạn, lời vàng ngọc cỡ này, là đạo lý thật sự trên sách.”
Trần Bình An ừm một tiếng, “Chu Liễm nói tốt hơn ta, không nói liên thiên.”
Trần Bình An lấy ra một bầu trong ba bầu rượu quế hoa cuối cùng, đưa cho Chu Liễm. Lúc trước Phạm gia gửi đến không ít rượu quế hoa, chẳng qua chia ra hai loại, một loại để cho Trần Bình An uống trên đường, số lượng không ít, chỉ là dọc đường một bầu này một bầu kia, Từ Viễn Hà một bầu, Trương Sơn Phong một bầu, lúc này còn chưa đi đến kinh thành Thanh Loan quốc, đã sắp không còn. Một loại khác cực kỳ ít, nghe nói là Quế phu nhân tự tay sản xuất ở trên đảo Quế Hoa, chỉ có sáu vò, lúc ấy dù là Phạm Tuấn Mậu cũng thèm thuồng, mặt dày mày dạn lấy đi một vò.
Bùi Tiền quay đầu nhìn về phía Chu Liễm, tò mò hỏi: “Quyển sách nào nói như vậy?”
Chu Liễm cười ha ha nói: “Sách cực khổ đời người, có thể dạy cách làm người nhất.”
Bùi Tiền chịu không nổi nhất sư phụ bị người ta chèn ép một bậc, cười nhạo nói với Chu Liễm: “Vậy ta còn biển học vô biên, túi sách không đáy đây, tùy tiện nói nhăng nói cuội vài câu ai không biết, vẫn là sư phụ ta nói rất hay, hay hơn nhiều!”
Chu Liễm rung đùi đắc ý uống rượu, có rượu ngon để uống, sẽ không còn tâm tư đấu võ mồm với nha đầu này nữa.
Trần Bình An nói với Bùi Tiền: “Đừng bởi vì không thân cận Chu Liễm thì không tán thành toàn bộ đạo lý lão nói. Thôi, việc này, về sau nói sau.”
Trần Bình An cuối cùng vẫn cảm thấy không vội được, không cần lập tức mang toàn bộ đạo lý tự nhận là đạo lý ra để dạy hết cho Bùi Tiền.
Bùi Tiền trí nhớ tốt như vậy, học thuộc mấy vạn chữ mấy chục vạn chữ sách thánh hiền, cũng không bằng tự nó thật sự hiểu được một hai câu dạy bảo trên sách.
Chu Liễm ở hà bá từ miếu có một câu nói vô tâm, nói ra khiến Trần Bình An cực kỳ suy nghĩ sâu xa, sách thánh hiền trả lại thánh hiền, Trần Bình An liền bắt đầu tự xét lại, so với người đọc sách thật sự, mình đọc không nhiều, nhưng so với dân chúng phố phường, thật ra không tính là ít, như vậy cẩn thận cân nhắc một phen, mấy năm nay sách thánh hiền trả lại cho thánh hiền có từng ít?
Trần Bình An thở dài một tiếng, nói là về phòng luyện tập quyền cọc.
Ở sân bên này, quá mức bắt mắt.
Nữ quỷ Thạch Nhu trong phòng, sau khi nghe được Trần Bình An nói câu kinh Phật kia, cô suy nghĩ xuất thần, cuối cùng khẽ thở dài, thu hồi tâm tư, nín thở ngưng thần, bắt đầu lấy một môn khẩu quyết Thôi Đông Sơn truyền thụ, bắt đầu hít thở thổ nạp, từng chút một, lấy sự kiên nhẫn, luyện hóa bộ thể xác tiên nhân để lại này.
Sau khi Trần Bình An đóng cửa, Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi: “Lão đầu bếp, sư phụ ta hình như không mấy vui vẻ? Có phải chê ta ngốc hay không?”
Chu Liễm cười tủm tỉm hỏi: “Hay là uống rượu đi? Cùng tiêu trừ vạn cổ sầu với ngươi.”
Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, thở phì phì nói: “Ta đã ở Thôi Đông Sơn bên kia chịu khổ một lần, ngươi đừng hòng phá đạo tâm của ta!”
Chu Liễm thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu, “Ngươi là nha đầu lừa đảo, có đạo tâm cái rắm?”
Bùi Tiền đứng lên, hai tay chắp sau lưng, than thở, không quên quay đầu dùng ánh mắt thương hại liếc Chu Liễm, đại khái là muốn nói ta không thích đàn gảy tai trâu.
Chu Liễm sau khi nó quay đầu, đá một cước vào trên mông Bùi Tiền, đạp nha đầu đen như than thiếu chút nữa ngã sấp mặt. Trèo đèo lội suối và tập võ đi cọc thời gian dài, khiến Bùi Tiền hai tay chống đất, lộn người, sau khi đứng vững thì xoay người, thẹn quá hóa giận nói: “Chu Liễm ngươi sao phải ám tiễn đả thương người, còn giảng đạo nghĩa giang hồ hay không? Quần áo mới ta mặc trên người chưa được bao lâu!”
Chu Liễm hỏi: “Có muốn theo ta học một môn võ học tự nghĩ ra hay không, tên là Kinh Trập, có chút thành tựu, có thể ra quyền nổ vang như sấm mùa xuân, đừng nói là giằng co với người trong giang hồ, đánh cho bọn họ gân cốt mềm nhũn, cho dù là đối phó yêu ma quỷ quái, cũng có kỳ hiệu.”
Bùi Tiền hỏi ngược lại: “Ngươi là ai chứ?”
Chu Liễm trái lại không phải không để ý cái gì lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú, chỉ là không muốn nghe kẻ này liên tiếp ngụy biện, phất tay nói: “Cút cút cút, đi luyện Phong Ma kiếm pháp của ngươi đi.”
Bùi Tiền đầy một bụng lời nói không nói ra được, có chút buồn khổ, liền đi vào trong phòng mình cầm gậy leo núi ra, bắt đầu luyện tập môn võ học cũng là nó “tự nghĩ ra” này. Sau khi ở trên đường lần đó hàng phục con chó cỏ ven đường kia, lòng tin của nó tăng vọt, đoạn thời gian qua trừ thành thành thật thật theo Trần Bình An sáu bước đi cọc, Bạch Viên Bối Kiếm Thuật và Tha Đao Pháp đều bị nó tạm thời đặt qua một bên, ngẫu nhiên lấy lệ vài lần mà thôi, càng nhiều là chủ công bộ tuyệt thế kiếm thuật uy lực to lớn, dựng sào thấy bóng này.
Bùi Tiền thích thú.
Nhìn Chu Liễm thân là võ phu Viễn Du cảnh... phải nói là hại mắt.
Chu Liễm nhìn quanh.
Không có gì khác thường.
Xem ra sau khi trúng một đòn pháp đao kia, hồ yêu đã nhớ đời thêm chút rồi.
Trong hai gian phòng của tiểu viện, Thạch Nhu đang lấy hồn phách nữ quỷ, thể xác tiên nhân tu hành bí pháp thượng thừa Thôi Đông Sơn truyền thụ.
Trần Bình An đang Thiên Địa Thung trồng cây chuối mà đi, hai tay chỉ chống một ngón tay.
Đồng thời tâm thần đắm chìm ở trong tòa “thủy phủ” luyện hóa Thủy Tự Ấn kia.
Căn cứ Thôi Đông Sơn giải thích, miếng ngọc giản Bích Du phủ lúc ở biển mây trên không Lão Long thành luyện chế xuất hiện dị tượng kia, vô cùng có khả năng là di vật tòa Đại Độc Long Cung thượng cổ nào đó cất giữ, Đại Độc Thủy Tinh ngưng tụ mà thành thủy vận ngọc giản. Thôi Đông Sơn lúc ấy mỉm cười nói vị Mai hà thủy thần nương nương kia trong chuyện tán tài, tràn đầy vài phần phong thái tiên sinh. Về phần các văn tự kia khắc dấu ở trên ngọc giản, cuối cùng lòng có linh tê với người luyện hóa là Trần Bình An, lúc hắn dâng lên một ý niệm, chúng nó lập tức bởi một ý niệm mà sinh ra, hóa thành từng người tí hon mặc quần áo xanh biếc, vai vác ngọc giản tiến vào tòa khí phủ kia của Trần Bình An, giúp Trần Bình An ở trên “cửa phủ” vẽ môn thần, ở trên tường khí phủ miêu tả ra một dòng đại độc chi thủy, càng là một phúc duyên đại đạo ngàn năm có một.



Bạn cần đăng nhập để bình luận