Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1019: Đại Chiến Mới (4)

Chương 1019: Đại Chiến Mới (4)Chương 1019: Đại Chiến Mới (4)
Chương 1019: Đại Chiến Mới (4)
Đường Thiết Ý khẽ than thở: "Trích Tiên Nhân cũng sẽ chết a”"
Nhặt lên thanh bội kiếm trên đất, treo ở giữa eo, làm như vô ý, Đường Thiết Ý cố tình lộ sơ hở.
Bởi vì trên thế gian gần như không có một cao thủ đứng đầu nào gặp qua đao pháp của hắn, người gặp qua đều chết dưới đao Đường Thiết Ý.
Hai mươi năm trước, hoàng đề bệ hạ triều đình Bắc Tần bị võ phu giang hồ thiếu chút thích sát thành công, sau đó liền bắt đầu điên cuồng bí mật bắt hơn mười vị cao thủ nhất lưu nhị lưu, tất cả đều được dùng để luyện đao cho vị Long Vũ đại tướng quân này, khiến cho từ đó giang hò Bắc Tắn quốc ảm đạm vô quang, nhân tài điêu linh, Lục Phảng ở Điều Khám phong không hỏi thế sự, Kính Tâm trai thâm căn cố đế lại chuyển trọng tâm sang thẩm thấu triều đường nước khác, rõ ràng là chí ở thiên hạ, chứ không ở giang hồ, đối với võ lâm chém giết và ân oán giang hồ trong Bắc Tấn quốc đều không nhúng tay.
Ở Bắc Tấn, Đường Thiết Ý tay nắm mười mấy vạn biên quân tinh nhuệ nhát, lúc nhàn hạ thì vẽ chân mày cho mỹ nhân, ngày sống rất tiêu dao.
Hắn quả thực đúng như lời Trình Nguyên Sơn nói, một đời võ học chỉ có hai đao, một đao vô kiên bất tồi một đao hậu phát chế nhân (1).
(1) vô kiên bát tồi: không có gì vững chắc mà không phá nỗi (chỉ sức mạnh vô địch), hậu phát chế nhân: lùi một bước để đánh trả đối phương
Cho nên cao thủ nhất lưu tu vị không bằng Đường Thiết Ý, tất chết, tu vị chỉ cần không cao hơn Đường Thiết Ý quá nhiều, cũng rất nguy hiểm. Chỉ đáng tiếc đối với sơ hở kia của Đường Thiết Ý, Tí Thánh Trình Nguyên Sơn không tham công làm liều, lão nhân chỉ lặng lẽ lui đi.
Đối mặt vị Long Vũ đại tướng quân Bắc Tắn này, hắn không phải không có sức đánh một trận, ngược lại, hắn cho là khả năng thắng của mình càng lớn, nhưng sau khi chính diện tiếp lấy hai đao của Đường Thiết Ý, mình tất sẽ thụ thương không nhẹ, đến lúc đó e rằng đến lượt người khác cắt lấy đầu lâu mình.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ nắp phía sau, cung tiễn đang chờ.
Đường Thiết Ý đôt nhiên cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hoa văn khắc trên vỏ đao thanh "Luyện Sư” trong tay lăn động như thủy ngân chảy xuôi, tán phát ra lưu quang năm màu nhàn nhạt, sau đó thuận theo chuôi đao và bàn tay lan tràn đến bả vai, cổ Đường Thiết Ý. Đường Thiết Ý một mực nắm chặt chuôi đao, đợi khi những quang thải kia triệt để chìm vào da thịt, gân cốt, Đường Thiết Ý cảm thấy này thanh Luyện Sư ngẫu nhiên giành được này cuối cùng đã dung nhập thành một thể với mình.
Nơi xa Chu Phì tám tắc nói: "Vận khí không tệ, thịt một tên Trích Tiên Nhân, được pháp bảo nhận chủ, như hỗ thêm cánh, xếp hạng khẳng định phải tiến thêm vài ba bậc."
Chu Phì quay đầu qua, mỉm cười giáo huấn con trai Chu Sĩ và Nha Nhi: "Nhìn thấy không, làm người hẳn nên như thé, mãi đến một khắc sau cùng mới ra tay, kiếm được đày bồn đầy bát. Cho nên mới nói, lúc đầu càng nhảy bắn lợi hại, chết lại càng thảm. Các ngươi nhìn hai con rùa già Định Anh và Du Chân Ý xem, lộ đầu chưa? Chưa hề. À, còn cả lão yêu bà Kính Tâm Trai Đồng Thanh Thanh nữa, trốn sâu nhất, ai cũng không tìm được ả. Ta cứ buôn bực nghĩ, làm gì có Trích Tiên Nhân nào sống như đứa này, dường như trời sinh là để trốn mạng, đến cả Đinh Anh mấy năm nay đều không tìm được, xét bản sự xu cát tị hung, ả là thiên hạ đệ nhát."
Chu Sĩ cười khổ không thôi.
Có lão cha tình tính cổ quái như vậy, Chu Sĩ hắn không biến thành một kẻ điên đã là chuyện rất không dễ dàng.
Vì trợ giúp Lục thúc thúc đánh vỡ tâm ma, làm ra bao nhiêu là chuyện bát nháo. Kỷ thực Chu Sĩ nhìn ra được, đối với sắc đẹp, thậm chí là quyền thế, trước nay phụ thân đều không để trong mắt. Năm đó lúc hắn còn là một đứa trẻ, từng tận mắt nhìn thấy Lục thúc thúc xông vào Xuân Triều cung, phụ thân đứng yên bát động, mặc cho một kiếm của đối phương đâm thủng tâm tạng.
Đương thời ở giữa hai người còn có một vị phụ thân vì bảo hộ phụ thân mà kiên quyết chịu chết.
Chính là vị sư nương Lục thúc thúc kính trọng nhát.
Phụ thân Chu Phì hệt như hoàn toàn không thụ thương, tiện tay đây ra nữ tử si tình kia, sau đó từng bước ởi tới, mặc cho mũi kiếm từng tấc từng tắc chui ra sau lưng. trong mắt phụ thân chỉ có Lục Phảng, đợi khi gần như mặt chạm mặt cùng Lục Phảng mới dừng bước, cười hỏi: "Lục Phảng, đã tỉnh chưa?”
Chu Sĩ thở dài một hơi.
Đây là tiên gia tu đạo ở quê nhà phụ thân a, thực sự quá mức quỷ quyệt.
Nha Nhi càng tràằm mặc.
Sư phụ nàng, cũng tức là giáo chủ Ma giáo, đệ tử duy nhát của Đinh Anh, năm ngoái bị người ta làm trọng thương, sau khi về đến tông môn, chữa thương vô dụng, chỉ đành trơ mắt nhìn thân xác mục nát, sinh cơ tấn tốn trôi mất, chỉ là di ngôn lúc lâm chung của vị kiêu hùng trong mắt Nha Nhi này lại rất là kỳ quái: Chân nhân hành thế, nhập hỏa không nóng, tràằm thủy không chìm. Như vậy tiên nhân thì sao? Ta cũng gặp qua.
Nha nhi thân làm đệ tử Ma giáo, đối với những Trích Tiên Nhân lai lịch bắt minh kia không có rất nhiều thành kiến hay hận ý, thậm chí cô không hề hướng tới phi thăng trong truyền thuyết, cô lưu luyến nhân gian, chỉ muốn ở lại quê nhà, chỉ nghĩ tới đọ sức cùng Phàn Hoàn Nhĩ, người mà tư dung, thiên phú và dã tâm đều không thua kém mình, nâng đỡ nhị hoàng tử đăng cơ, sau đó tranh thủ bốn nước nhất thống, như vậy cô trở thành hoàng hậu Nam Uyên quốc, mẫu nghi thiên hạ cũng được, trở thành cộng chủ giang hồ kế nhiệm Sư gia gia Đinh Anh, Du Chân Ý cũng được, thế nào đều vừa lòng thỏa ý.
Chỉ là lần này Kính Ngưỡng lâu cùng "lão thiên gia" kia khăng khăng lại chọn trúng Cổ Ngưu sơn Nam Uyễn quốc làm chỗ phi thăng, mà cô lại rất không may bị vị Sư gia gia kia tìm được, trở thành quân cờ cho ông ta.
Thâm tâm cô bi khổ không thôi, nhịn không được ngắng đầu nhìn về sâu trong ngõ nhỏ, nơi có tòa nhà kia.
Sư gia gia của ta, sao ngươi còn chưa xuất sơn?
Đường Thiết Ý đã rời đi, bởi vì đối đầu với Chu Phì, hắn không có lòng tin, mặc dù có được Luyện Sư đao hoàn chỉnh, trực giác nói cho hắn đụng phải Chu Phì, tất chết không nghi ngờ.
Tựa như những tông sư đáng thương năm xưa thành là đá mài đao cho Đường Thiết Ý hắn vậy.
Thế là hắn đi tìm Tí Thánh Trình Nguyên Sơn.
Nhưng khiến Đường Thiết Ý ảo não chính là tên kia không ngờ đã thuận lợi chuồn đi, thu liễm khí tức, như cá gặp nước ở kinh sư này.
Đường Thiết Ý căm hận nghĩ, nếu là ở kinh thành Bắc Tắn, Trình Nguyên Sơn chỉ còn nước đợi chết.
Hắn hoàn toàn có thể điều động cấm quân trong thành đuổi bắt bắt cứ vị tông sư đi lạc nào.
Đương nhiên với loại người như Định Anh và Du Chân Ý, Đường Thiết Ý không có ý niệm giết chết bọn hắn, cũng không dám có.
Lần này hắn yên ắng rời khỏi Bắc Tắn đi tới Nam Uyễn quốc, gần như mỗi một bước đều nằm trong tính toán của vị Du chân nhân kia. Thậm chí còn sớm hơn, có thể là từ lúc hắn có được thanh yêu đao Luyện SƯ.
Đường Thiết Ý không hướng tới phi thăng, cái gì mà quê nhà tiên nhân, hắn không muốn tới, thiên hạ này đã đủ cho hắn thi triển sở trường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận