Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 841: Đại Sư Huynh Họ Tả (2)

Chương 841: Đại Sư Huynh Họ Tả (2)Chương 841: Đại Sư Huynh Họ Tả (2)
Chương 841: Đại Sư Huynh Họ Tả (2)
Trần Bình An hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy quy củ Nho gia không đúng, với quy củ người định ra có đúng hay không, có liên quan tới nhau sao? Nói lui một bước, mặc dù thật sự là thánh nhân làm không đúng, ngươi cũng có thể phạm sai làm theo? Hơn nữa, ngươi có bản lãnh, đi tìm Nho gia thánh nhân cãi nhau cũng được, đánh nhau cũng thế, giận chó đánh mèo trút lên độ thuyền Quế Hoa Đảo, tính cái gì?"
Lão giao ha ha cười nói: “Tính cái gì? Phun ra một ngụm oán khí mà thôi, xa xa không đủ."
Trần Bình An nói: "Như thế xem ra, Nho gia thánh nhân không một tát vỗ chết ngươi mới là sai."
Lão giao không giận ngược lại bật cười,"Tiểu tử, ngươi cứ bám theo ta ở đây làm gì? Là muốn khoe khoang ngọn núi ngươi đang dựa vào, uy hiếp ta sau này một ngày nào đó, lão tổ nhà ngươi, hoặc là ân sư thụ nghiệp của ngươi, sẽ tìm đến ta và Giao Long Câu để tính sổ?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Trong nhà không có thân thích, cũng không có... sư phụ.”
Lão giao đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ,"Vậy là ngươi muốn chết?"
Lão giao gật gật đầu,"Ráất kỳ quái, lời ngươi nói, ta lại tin. Được rồi, ngươi đã không có chỗ dựa là trưởng bối cùng sư phụ, chút lá gan còn lại của ta đây cũng đủ giết ngươi.” Lão giao làm việc quả nhiên nhanh như chớp, quần áo kim bào không gió mà bay phòng phênh, đưa tay vẫy một cái, trên bầu trời xuất hiện một điểm kim quang, sau đó chậm rãi hướng xuống phía dưới, kéo thành một sợi tơ màu vàng.
Trần Bình An không hề hay biết chút nào, bước về phía trước một bước, đi đến phía trước chiếc thuyền nhỏ, cúi đầu nhìn phía nơi sâu thẳm trong nước biển, tựa như đang tìm kiếm tám Trảm Khóa Phù kia, nhẹ giọng nói: "Lục Trầm, ta biết ngươi đang quan sát nơi đây, dụng tâm của ngươi, ta cũng đoán được một ít, những mà ta mượn tên của ngươi lui địch, ngươi trái lại lấy chuyện này tính kế ta, trong chuyện này, hai ta xem như huề nhau. Nhưng phiền ngươi nói một tiếng với A Lương trên trời, người giết Trần Bình An, Nam Hải Giao Long Câu."
Sau khi nói xong câu đó.
Trần Bình An đưa tay phải nện mạnh một quyên nơi ngực, trước đó cùng lão hán chèo thuyền một quyền gõ ngực, là vì vững vàng tâm cảnh, chuẩn bị cùng Lục Trầm nói ra những lời nói đó, hiện tại lại là một quyền đi xuống, đánh cho tâm hồ ba đào mãnh liệt, gây sóng gió, thậm chí ngay cả một thân phù lục thần ý của chính mình đều bị đánh tan hoàn toàn, một lần nữa chuyển thành Hám Sơn quyền ý. Xét đến cùng, Trần Bình An hoàn toàn không cho Lục Trằm cơ hội thi triển đạo pháp vô thượng, để đối thoại cùng mình.
Trần Bình An tay trái vẫn như trước nâng lên trên không, nắm tay cánh tay phải kia, sau khi bung năm ngón tay ra, vòng qua đầu vai, đưa tay cầm thanh kiếm vốn nên đưa cho một cô nương.
Trần Bình An đột nhiên buông tay ra, tháo xuống chiếc Khương Hồ bên hông kia, lúc này đây uống rượu, chỉ là uống rượu mà thôi, không còn là vì võ phu lấy hơi trên sa trường quân trận, không còn là vì che lấp bóng dáng Mùng Một Mười Lăm, Trần Bình An uống rượu xong, tùy tay để hồ lô dưỡng kiếm xuống bên chân trong thuyền nhỏ, ở trong lòng mặc niệm nói: "A Lương, Tê tiên sinh, Irữ cô nương, thực xin lỗi."
Ngay từ đầu hắn muốn viết một tám Trảm Khóa Phù, để cho mình có tư cách cùng lão giao màu vàng nói điều kiện, dùng toàn bộ xà đảm thạch đổi lấy Quế Hoa Đảo rời khỏi Giao Long Câu.
Trước đó hắn nghĩ đến Đảo Huyền sơn rồi, nhất định phải đưa thêm cho kiếm tu Kim Đan Mã Trí máy đồng Cóc Vũ tiền.
Còn muốn trước khi rời thuyền, nhát định phải hỏi xin Phạm gia một tám phong thuỷ đồ Quế Hoa Đảo, đến lúc đó hạ thuyền, đi Đảo Huyền sơn, lại lén lút cầm Sơn Thủy ấn Tê tiên sinh tặng cho, nhẹ nhàng đóng lên đó.
Đủ loại suy nghĩ như đang cưỡi ngựa xem đèn trong đầu Trần Bình An.
Không biết khi nào, trên bầu trời luồng kiếm khí màu vàng nhỏ như sợi tóc đã biến mắt không còn.
Lão giao màu vàng sắc mặt hơi tái đi, tuy trong lòng hồ nghi bất định, cực kỳ không muốn tin tưởng những lời nói này của thiếu niên, nhưng mà vạn nhất?
Vạn nhất?
Hắn không khỏi quay đầu nhìn phía về phương hướng Đảo Huyền sơn, muốn nói lại thôi.
Nhưng mà ngay sau đó, lão giao kim bào vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng, sau khi khẽ gật đầu, cát tiếng cười to, kiếm khí màu vàng nơi không trung lại lần nữa hiện lên, chỉ là lúc này đây không hề là một luồng mà thôi, mà là nhè nhẹ từng đợt từng đợt, giống như những bông sen nhỏ nhắn lơ lửng trong mây, lay động mỹ miều. Một ngọn núi cao treo ngược.
Có vị nam tử cao lớn thân mặc đạo bào, đang đứng ở bên sơn nhai đưa mắt trông về phía xa, tầm mắt có thể đạt được, không phải Giao Long Câu hắn tùy tay bố cục kia, thậm chí không phải đỉnh vách đá có hai tòa tượng thần sóng vai, không phải cô gái trẻ tuổi mặc lục bào ngồi trên đầu vai vũ sư thần tiên uống rượu, mà là trong mây, một nam tử nho nhã mặc thanh sam, hông đeo trường kiếm, lúc trước xuất phát từ hải vực phụ cận Lão Long thành, rất nhanh thôi đã đuổi tới Giao Long Câu.
Người này đã rời xa nhân gian rất nhiều năm, nguyên nhân cực kỳ thú vị, một thân kiếm khí quá nồng, nồng đậm đến nỗi mặc cho hắn áp chế như thế nào cũng không thể ngăn cản kiếm khí trút xuống bốn phương, toàn bộ vật gần người, đều hóa thành bột mịn.
Cho nên người này chỉ có thể du lịch đến những nơi ít dấu chân người trên thế gian, bên trong tầng mây, ngũ hồ tứ hải, thâm sơn trùng điệp, những vùng hoang dã...
Đạo sĩ cao lớn ánh mắt cực nóng, người này đáng để chiến một trận!
Chỉ là hắn nhanh chóng nhíu nhíu mày, trên mặt biển dưới chân nho sam kiếm khách kia, có hán tử chất phác đang dùng sào trúc chèo thuyền, chớp mắt một cái đi trăm ngàn trượng, nhanh như sắm đánh, đúng là không thua gì kiếm tiên hưởng dự thiên hạ trên đỉnh đầu kia.
Hán tử chất phác râu rĩ nói: "Tiên sinh nhà ta nói, lần này tính kế Trần Bình An, là vì muốn tốt cho hắn, nếu cầm án chữ sơn của Tề Tĩnh Xuân đi hướng Đảo Huyền sơn, đệ tử đắc ý của nhị sư bá tính tình khó ưa như vậy, Trần Bình An sẽ phải chịu đau khổ lớn. Hơn nữa, tiên sinh nhà ta thành tâm hy vọng Trần Bình An có thể mở lối đi khác, đi hướng Thanh Minh Thiên Hạ, hắn nguyện ý thu Trần Bình An làm đệ tử bế môn."
Kiếm tu thiên thượng khí độ nho nhã, dung mạo tuấn mỹ kia còn không thèm nâng lên mí mắt, chỉ là quan sát Giao Long Câu nơi phương xa, chỉ nói một câu nói,"Ngươi chỉ là một đệ tử ký danh của Lục Trầm, vậy mà muốn cướp tiểu sư đệ của Tiểu Tề nhà ta, được thôi, chỉ bằng ngươi tiếp ta một kiếm của ta?"
Nhưng mà hán tử cũng không giận, vẫn là thần sắc cùng giọng điệu coi như trời sinh nặng nề,"Không đánh nhau, ta chỉ biết chèo thuyền."
Nơi kiếm tu đi qua, nếu có biển mây, sẽ giống như tự động bị một chém ra, sau một lát, hắn có chút không vui, Vậy ngươi đi theo ta làm cái gì?"
Người chèo thuyền nói ra sự thật: "Đi gặp Trần Bình An nói chuyện cho rõ ràng, miễn cho hắn hiểu lầm tiên sinh nhà ta."
Kiếm tu đột nhiên nói rất nghiêm túc: "Nhưng ta cảm thấy ngươi thực chướng mắt, làm sao bây giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận