Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1465 - Có Những Chuyện Xưa Không Cần Biết (5)



Chương 1465 - Có Những Chuyện Xưa Không Cần Biết (5)




Mao Tiểu Đông tới cạnh Trần Bình An, “Chờ ta nghỉ ngơi một chút, sẽ dẫn ngươi quay về thư viện.”
Trần Bình An gật gật đầu, vẫn mắt nhìn bốn phía tai nghe tám phương, ngay cả cái tay vòng qua đầu vai cầm chuôi kiếm phía sau kia cũng chưa buông ra năm ngón tay.
Mặc cho lòng bàn tay bị thiêu đốt, máu thịt be bét.
Tuổi tác còn nhỏ nhưng từng trải giang hồ.
Kiếm tu cửu cảnh kia đã chết một vị bạn thân ở đây, sát tâm càng nặng hơn.
Cho nên Trần Bình An ngay lập tức lựa chọn người này làm đối tượng chém giết.
Lão giả võ phu Viễn Du cảnh, thì lúc đó có đường lui có thể đi, không có ai có thể biết trước nhất định sẽ bỏ chạy, nhưng ít nhất so với Kim Đan kiếm tu, khả năng người này bỏ lại minh hữu rời khỏi hiểm địa, tự rút đi sẽ lớn hơn.
Mao Tiểu Đông triệt hồi tiểu thiên địa, là chuyện trong nháy mắt.
Trần Bình An làm ra quyết định này, cũng là trong nháy mắt mà thôi.
Chính bởi vì như thế.
Hành động này, mới có thể khiến một võ phu Viễn Du cảnh sinh ra kiêng kị cùng phán đoán. Ví dụ như vì sao đối phương chọn kiếm tu nguy hiểm hơn xuống tay, là tính thật sự thu lưới? Hay là lại có cạm bẫy đang chờ đợi bọn họ?
Trần Bình An buông tay cầm kiếm ra, đồng thời thu hai vị thần linh tản mát ra thiên uy hiếm thấy kia về lại lá bùa chân thân kia.
Sau khi thiên địa khôi phục, bốn phía liên tiếp có tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Trần Bình An liếc cách đó không xa, có một cái đầu của vị võ phu Kim Thân cảnh kia lăn trên mặt đất.
Chết ba người, chạy hai người.
“Chuẩn bị đi.”
Mao Tiểu Đông đưa tay đè đầu vai Trần Bình An, chỉ nói một câu: “Có chút chuyện xưa của người khác, không cần biết, biết làm chi?”

Chu Liễm chưa từng gặp lão phu tử Triệu Thức được thư viện mời tới, nhưng con hươu trắng vạn phần chói mắt kia, Lý Bảo Bình từng nhắc tới.
Triệu Thức mũ cao đai lưng rộng, khi đi tiếng bước chân vang cùng tốc độ hít thở không khác gì người già bình thường.
Mặc dù Chu Liễm chưa nhìn ra khác thường, nhưng Chu Liễm lại ngay lập tức cảm thấy căng thẳng.
Lúc này, tất cả nhân vật xuất hiện ở phụ cận ngôi nhà, đều vô cùng có khả năng là tử sĩ Đại Tùy.
Thuật pháp tiên gia, thiên biến vạn hóa, khó lòng phòng bị.
Tiên gia đấu pháp, càng là đấu trí so dũng khí. Chu Liễm từng luận bàn hai lần với Thôi Đông Sơn, hiểu rõ rất nhiều diệu dụng của một thân pháp bảo của người tu hành, khiến người từng thiên hạ đệ nhất nhân Ngẫu Hoa phúc địa này được mở rộng tầm mắt.
Nếu không phải đang đi theo Trần Bình An, gia phả hộ tịch lại đặt ở vương triều Đại Ly, dựa theo bản tính Chu Liễm, nếu ở Ngẫu Hoa phúc địa, giờ phút này sớm đã động thủ, cái này gọi là thà rằng giết lầm không thể thả lầm.
Nhưng có nén nhẫn nhịn chưa đi bùng nổ giết người, không có nghĩa là Chu Liễm không có thủ đoạn thử sâu cạn của đối phương.
Chu Liễm liếc một cây ngô đồng ở bên đường, một chiếc lá ngô đồng xanh biếc cuống lá lặng yên gãy ra, như mũi tên bắn nhanh về phía lão phu tử Triệu Thức có được hươu trắng làm bạn kia.
Triệu Thức hoàn toàn không cảm thấy, chỉ tiếp tục tiến lên.
Khi lá ngô đồng sắp cắt đứt đầu lão phu tử, chợt mất đi khống chế, biến thành một cái lá rụng tầm thường, phiêu phiêu đãng đãng, rơi xuống đất.
Chu Liễm từng đi hai châu, biết phân lượng sơn chủ một thư viện Nho gia, mặc dù không phải bảy mươi hai thư viện, mà là thư viện tư nhân đại Nho các quốc gia tự xây dựng quản lý, riêng thân phận sơn chủ đã là một lá bùa hộ mệnh tốt nhất.
Loại thân phận này, không khác gì quân chủ nhân gian, tôn thất phiên vương, sẽ nhận được sự che chở của Nho gia.
Người tu đạo, nếu dám tự tiện ám sát, sẽ dẫn tới bị thư viện Nho gia đuổi bắt, cả tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ đều là Nho gia tọa trấn, có thể chạy đến đâu? Hoặc là thông qua con đường bí mật trốn vào một ít động thiên phúc địa tan vỡ không nổi tiếng, hoặc là dứt khoát chỉ đành rời xa thế gian. Nhưng nếu là bọn gian thần họan quan, phiên tướng ngoại thích giết hại quân chủ, soán vị hay là bồi dưỡng con rối cũng vậy, bảy mươi hai thư viện sẽ không nhúng tay.
Nếu Chu Liễm thật sự cắt đầu một vị sơn chủ thư viện tư nhân như vậy, nhỡ đâu Triệu Thức không là tử sĩ gì, mà là đại Nho cao tuổi hàng thật giá thật, hôm nay chẳng qua là tâm huyết dâng trào, tới đây bái phỏng Thôi Đông Sơn, như vậy Chu Liễm khẳng định chịu không nổi.
Nhưng Chu Liễm còn chưa bỏ qua, lấy mũi chân đá vào một viên đá cuội ven đường, đánh về phía cẳng chân Triệu Thức.
Khéo léo khống chế cường độ ở tu vi thất cảnh Kim Thân cảnh.
Đáng thương lão phu tử ai u một tiếng, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một bên của cẳng chân bị xé rách ra một vết máu, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Triệu Thức ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là ai? ! Vì sao phải hành hung đả thương người? Có biết nơi này là thư viện Sơn Nhai hay không!”
Chu Liễm vẻ mặt bất ngờ, mang một tia sợ hãi, trước tiên lẩm bẩm những lời hùng hổ, “Không phải mọi người đều nói sơn chủ thư viện là luyện khí sĩ cao minh miệng chứa thiên hiến sao, lại có hươu trắng thần vật thông linh bực này làm bạn, sao hôm nay không chịu được một đòn như vậy chứ, đúng là phế vật, thê thảm, thê thảm...”
Sau đó Triệu Thức liền nhìn thấy người nọ chạy bước nhỏ đến, cười làm lành nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta vừa rồi thần du vạn dặm, đá cục đá chơi, không cẩn thận ngăn cản đại giá của Triệu sơn chủ, thật sự là tội đáng chết vạn lần...”
Triệu Thức bị đau không thôi, không thể không khom lưng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, đại khái là không dám nhìn vết thương máu tươi đầm đìa, hung hăng trừng mắt nhìn lão nhân lưng còng nơm nớp lo sợ kia.
Chu Liễm tới bên Triệu Thức, đưa tay đỡ, “Triệu sơn chủ, ta đỡ ngươi đi tới ngôi nhà bên kia chữa thương nha.”
Triệu Thức để mặc Chu Liễm đỡ cánh tay, than thở: “Sao lại có võ nhân bộp chộp như ngươi, đã học một chút thuật chiến đấu, thì càng nên ước thúc bản thân, con nít khóc lóc om sòm lăn lộn, và nam tử trẻ khỏe đánh nhau, có thể giống nhau sao? Dùng võ làm loạn lệnh cấm, câu này chính là nói những người như các ngươi đó!”
Chu Liễm liên tục gật đầu vâng dạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận