Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1322: Lại Một Năm Xuân Nữa (2)

Chương 1322: Lại Một Năm Xuân Nữa (2)Chương 1322: Lại Một Năm Xuân Nữa (2)
Chương 1322: Lại Một Năm Xuân Nữa (2)
Thôi Đông Sơn giẫãm một chân ở trên trán cô ta, khiến gáy Thạch Nhu đột nhiên đập vào vách tường. Thôi Đông Sơn cúi lưng, nhìn xuống cô ta, cười khẩy nói: "Tài không xứng đức, đức không xứng vị, ngươi hai loại đều đủ, có tin ta khiến thần hồn của ngươi một lần nữa bị rút ra khỏi thể xác, ngày ngày đêm đêm chịu hạo nhiên phong kia rửa tội, tắm rửa mưa cam lâm, hoặc dứt khoát coi thể xác này như một chiếc đèn lồng, lấy thần hồn ngươi làm bác đèn, có thể khiến ngươi không hề phát hiện, sáu mươi năm sau, chợt chết bất đắc kỳ tử?!"
Trên chân Thôi Đông Sơn tăng thêm lực đạo, bức tường sau đầu Thạch Nhu nứt ra từng chút khe hở.
Ánh mắt Thôi Đông Sơn lạnh như băng,"Như thế nào, chỉ là trong đũng quần có thêm con chim, thì quên hết tất cả?"
Thạch Nhu đột nhiên vẻ mặt biến đổi, ánh mắt hờ hững, cho dù gặp khuất nhục cùng thần hồn thống khổ thật lớn, vẫn ngắng đầu, lần đầu tiên đối diện với tiên sư áo trắng này.
Thôi Đông Sơn cảm thấy rất thú vị, mỉm cười nói: "Ngươi là thứ di chủng mất nước sáu trăm năm trước, tro tàn bàng chi một nhánh nào đó của đạo gia, vất vả nhịn nhiều năm thế này, chỉ tích góp ra chút công phu ấn nhẫn như vậy? Cũng dám so đấu kỳ lực với ta? Hỏi đạo người ta, lấy lời ca đối đáp: Hình như xương khô, lòng như tro tàn. Như thế nào, bị ta túm chặt nền móng rồi à? Bằng không ta sẽ lấy người hỏi đạo kia, dùng bí pháp độc môn lão tổ trung hưng một nhánh này của ngươi, hoàn toàn quét sạch chút linh quang đạo mạch còn sót lại kia đi?"
Vẻ mặt Thạch Nhu không thể tưởng tượng, rốt cuộc toát ra khủng hoảng thật lớn, đó là nỗi kinh sợ còn lớn hơn so với sinh tử.
Cô ta từng đứng trên tắm bia đá trong miếu thành hoàng Thải Y quốc, nhẹ nhàng ngâm nga một bài thơ ca bị Trần Bình An tưởng làm là ca dao cổ xưa của Thải Y quốc, cô ta vốn cho rằng chuyện cũ năm xưa mấy trăm năm trước, cộng thêm tất cả dấu vét đều bị cả thế lực Bảo Bình Châu hợp sức tiêu hủy, từ lâu đã không còn ai biết được tin tức, hơn nữa cho dù là ngẫu nhiên từ trên tạp thư nhìn thấy tàn thiên của những thơ ca này, làm sao có thể chuẩn xác suy đoán ra thân phận thật sự của cô? Lập tức bắt lấy tử huyệt thực thụ của cô, một nữ quỷ nho nhỏ này?
Thôi Đông Sơn giơ hai ngón tay, thanh phi kiếm màu vàng lướt ra từ mi tâm lượn vòng quanh ngón tay, cuối cùng lại vẽ ra một lá bùa màu vàng sớm thát truyền, như là ở đầu ngón tay Thôi Đông Sơn nở rộ ra một đóa hoa sen màu vàng khí tượng trang nghiêm.
Thạch Nhu muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lại phát hiện dù mình có giãy giụa như thế nào, cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay người nọ, không ngừng tới gần chỗ mi tâm của nàng.
Thạch Nhu nhắm mắt, môi khẽ nhúc nhích, lấy tiếng lòng yên lặng ngâm xướng bài ca dạo đầu bàng chi đạo mạch năm đó.
Thạch Nhu bó tay đợi giết chậm rãi mở mắt, phát hiện người nọ đã thu hồi cái tay, dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn cô ta.
Thôi Đông Sơn thẳng lưng, đế giày cọ cọ ở trên mặt "Đỗ Mậu", như đế giày ô uế giẫm phải bùn lầy cần lau chùi một chút.
Hắn liếc nhìn Thạch Nhu sống sót sau tai nạn,"Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa."
Thạch Nhu nhẹ nhàng gật đầu.
Thôi Đông Sơn vừa đi ra ngoài vài bước, đột ngột xoay người, một cước đá thật mạnh vào trên đầu Thạch Nhu, đạp hơn phân nửa cái đầu lún vào trong vách tường, thở phì phì nói: "Ơn không giết, cũng không biết nói tiếng cảm ơn với ta?"
Thạch Nhu rút đầu ra khỏi vách tường, yên lặng quỳ xuống đất dập đầu lạy ba cái về hướng Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn ngồi ở cạnh bàn, hậm hực nói: "Ta sẽ không đi suốt cả hành trình với tiên sinh, sau khi ta rời khỏi, nhớ đừng lãng phí bộ thân thể có thể chịu đòn nhất này, nếu trong điều kiện tiên quyết ngươi chưa dốc hết toàn lực, tiên sinh nhà ta bị thương, vô luận lớn nhỏ, ta sẽ rút ra chút đạo chủng linh quang từ chỗ sâu trong thần hồn của ngươi, rồi cầm đi gieo trồng ở trên người một tăng nhân.”
Thạch Nhu chậm rãi ngắng đầu, vẻ mặt đau khổ, nhìn tiên sư diện mạo như thần nhân nhưng tâm tư tỉ mỉ lại ác độc này, lắm bẩm: "Thế gian sao có thể có người đáng sợ như ngươi?"
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói: "Cái này cũng không phải là tiên sinh dạy, là ta tự học thành tài."
Thạch Nhu đứng lên, chỉ dám dựa vào tường mà đứng.
Thôi Đông Sơn vỗ bàn,"Còn chưa cút về phòng mình, ở nơi này tìm chết à? Có tin ta chém xuống món đồ chơi trong đũng quần ngươi, rồi bắt ngươi ăn?"
Thạch Nhu bi phẫn muốn chết cúi đầu, bước nhanh rời khỏi căn phòng như luyện ngục nhân gian này.
Thôi Đông Sơn mở ra những quyển sách văn nhân Thanh Loan quốc sáng tác trên bàn, càng đọc càng nổi điên, khép mạnh quyển sách, hùng hùng hổ hổ,"Rắm chó ba ngày không đọc sách sẽ thấy ngôn ngữ vô vị, diện mạo đáng ghét. Xem những thứ này, lão tử thấy như bị người ta bôi cả đống phân lên mặt, con mẹ nó là đống phân tiêu chảy kìa."
Thôi Đông Sơn ngủ không yên, chán đến chết, mới lặng yên rời khỏi quán trọ, ởi ra huyện thành bên ngoài dạo chơi.
Trong lúc vô tình thấy một dã tu hạ ngũ cảnh nghèo kiết hủ lậu, đang dùng thuật tiểu quỷ trộm tiền bất nhập lưu, khống chế mười máy vật nhỏ quỷ linh tinh quái, đi trộm tiền tài tích tụ của một hộ gia đình phố phường, giống như con kiến chuyển nhà, tốp năm tốp ba hợp sức chuyên đồng tiền cùng bạc vụn, tu sĩ ngồi xổm dưới chân tường, ngắm nghía hai ba viên bạc vụn đáng giá nhất, cười đến không khép được miệng.
Tích tiểu thành đại, không chê Ít.
Kết quả vừa quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên áo trắng ngồi xốm bên cạnh mình, xem như bầu bạn với hắn ngắm trăng?
Dã tu sơ tới mức run rấy. Thôi Đông Sơn cười tủm tỉm nói: "Ngươi thế này cũng hạ thủ được? Sao không ăn trộm vàng bạc nhà giàu?”
Dã tu nuốt ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ nói: “Thật sự là môn thần những nhà giàu đại tộc kia rất khó đối phó, tự dưng để chúng nó đánh giết bàn tài tiều quỷ ta vất vả nuôi ra, làm ăn lỗ vốn à."
Thôi Đông Sơn gật gật đầu,"Vậy cũng đúng ha."
Tròng mắt dã tu đảo thật nhanh, muốn chạy trốn, hay giết người diệt khẩu thiếu niên cổ quái trước mắt? Vì máy lượng bạc, đến nỗi vậy sao? Lại nói trời mới biết là ai đánh giết ai? Thôi Đông Sơn giơ hai ngón tay, kẹp lên một con tiểu quỷ trộm tiền cao bằng ngón cái, sau đó đặt vào lòng bàn tay, chắp hai tay, lung tung nhào nặn một phen, dã tu sơn trạch đạo hạnh nhỏ nhoi kia xem mà da mắt run rẫấy một trận, xem như một viên đại tướng dưới trướng chết trận, nào chịu được để người ta nhào nặn như vậy. Những tiểu quỷ trộm tiền này hắn nuôi ra, phẩm tướng cực thấp, bằng không cũng không đến mức ngay cả cửa ải môn thần nhà giàu cũng không bước qua được.
Trong lúc dã tu đau lòng không thôi, Thôi Đông Sơn xòe tay, con tiểu quỷ trộm tiền nhe răng nhếch miệng kia, trên người như mặc thêm món quần áo đỏ, vứt nó xuống đất, ra lệnh: “Đi, đi tới nhà giàu trộm một cục vàng về đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận