Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1633 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (6)



Chương 1633 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (6)




Người đọc sách cầm than củi trong tay, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, chậc chậc nói: “Hay cho một chuyện đến lúc khó khăn cần buông hết lá gan, hay cho một câu uống rượu vào rồi mật gan to ra.”
Cô nương áo xanh cũng đã nói một câu: “Tấc lòng không mơ hồ, pháp nào cũng sáng tỏ.”
Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn cô nương áo xanh buộc tóc đuôi ngựa, nhai từng miếng nhỏ bánh ngọt trong miệng: “Cô đừng thừa dịp Trần Bình An ngủ say mà làm gì hắn đấy, chẳng qua nếu như cô nương nhất định phải làm thì Chung Khôi ta có thể quay lưng lại, đây gọi là quân tử có thành nhân chi mỹ.”
(Trong sách Luận Ngữ có viết: “Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác, tiểu nhân phản thị”, tức là người quân tử có đạo đức cao thượng luôn muốn đem lại cái tốt cho người, giúp người làm việc tốt, không thúc đẩy người làm việc xấu còn kẻ tiểu nhân thì trái ngược lại.)
Lúc này nàng mới nhìn về phía hắn, nói với giọng nghi ngờ: “Ngươi tên là Chung Khôi? Ngươi, con người ngươi, à, không là Quỷ chứ, sao kỳ lạ quá vậy, ta không nhìn rõ được ngươi.”
Chung Khôi vòng tay qua đầu vai, chỉ vào tiên sinh chưởng quỷ đang nằm ngáy như sấm kia: “Cái tên này có thể hiểu được ta, cho nên ta mới tới.”
Thư Giản hồ trong mắt Chung Khôi và trong mắt mọi người nhìn thấy không hề giống nhau, thầm nói: “Thế gian sao có thể chỉ có mình Chung Khôi ta là quân tử, nếu vậy thì thế gian này sẽ biến thành hố phân lớn bao nhiêu đây?”
Sắc mặt Nguyễn Tú lạnh nhạt: “Ta biết ngươi muốn giúp hắn, nhưng ta khuyên ngươi không nên đến giúp đỡ hắn, sẽ chỉ cản trở thôi.”
Chung Khôi hỏi: “Thật vậy à?”
Nguyễn Tú hỏi ngược lại: “Ngươi tin ta chứ?”
Chung Khôi khẽ gật đầu.
Nguyễn Tú đã ăn xong cái bánh, vỗ vỗ tay, đi mất.
Chung Khôi suy nghĩ một hồi, khẽ để miếng than củi lại chỗ cũ, sau khi đứng dậy, bay lên không trung mà viết, chỉ viết vẻn vẹn tám chữ ở Thư Giản hồ, sau đó cũng đi theo, trở về Đồng Diệp châu.
Người đọc sách Chung Khôi đã không còn ở thư viện quân tử, tùy hứng mà đến, tùy hứng mà đi.
Hắn để lại tám chữ, là: “Chuyện đều có sắp đặt, không kiêng kỵ.”
Bên trong tòa lầu cao ở thành Trì Thủy.
Thôi Sàm thân là quốc sư Đại Ly, trong buổi tối, hắn đã chặn lại ba thanh phi kiếm truyền tin, từ đầu đến cuối đều chẳng thèm để ý tơi.
Thôi Đông Sơn chắp tay sau lưng đi chậm theo biên giới vòng tròn sấm sét vàng kim, hỏi: “Nội dung mà Chung Khôi viết có nghĩa là gì? Cuối cùng thì Nguyễn Tú nhìn ra được gì rồi?”
Thôi Sàm hỏi lại hai câu đã dễ dàng đuổi được Thôi Đông Sơn đi: “Ngươi coi ta là Đạo tổ à? Nếu muốn tính ra được chân tướng thì cần phải có một lượng lớn tin tức gộp lại, xíu kiến thức cơ bản đó mà cũng không có hả?”
Thôi Đông Sơn mất hứng: “Nhàm chán, nói đôi ba câu tâm sự mà ngươi lại cho là thật à.”
Thôi Sàm lại nhận được một thanh phi kiếm truyền tin che giấu cực kỳ tốt, nó cũng không khác các phi kiếm khác là bao, đều không lượn tới từ hạt cảnh trên không Thư Giản Hồ mà chỉ xuất hiện từ một con suối trong tòa lầu cao này, sau đó nước suối róc rách chảy xuôi, sau khi phi kiếm phá không bay tới thì con suối kia tan biến.
Đây hiển nhiên là một trong những cơ mật tối cao của quân đội Đại Ly, hao tổn một lượng lớn tâm huyết của tu sĩ Mặc gia Đại Ly, đương nhiên còn có một lượng tiền thần tiên lớn kinh người nữa.
Thôi Sàm vẫn không mở phi kiếm ra, chầm chậm nói: “Lấy người làm gốc, trước không nói quỷ mị tinh quái, là thánh nhân tọa trấn thư viện một châu, nhất định phải có đủ độ cao, sau đó còn phải suy nghĩ đến thiên hạ, suy nghĩ một chút về chuyện những người bên ngoài. Cái này cao hơn học vấn quân tử, quân tử chỉ cần ân trạch một góc đất nước, mục đích truy cầu là một châu, cho nên cái gốc của quân tử là ở người.”
Thôi Sàm lại nói: “Trần Bình An nghĩ ra phạm vi cái vòng này, không nói học vấn hơn người, chỉ so lớn nhỏ còn lại là đại đô đốc Vi Lượng của nước Thanh Loan, đưa ra luật pháp thế gian, nhất định phải lấy con người làm gốc, phương pháp khác nhau nhưng đem lại hiệu quả tốt đẹp như nhau. Nghĩa là bảo tất cả các sơn tinh quỷ mị tuân theo luật pháp của nhân gian hết thì không thích hợp.”
Thôi Đông Sơn hỏi: “Cho nên ngươi mới đưa ra đệ tử Pháp gia Vi Lượng, xem như bản thân là một nửa đồng đạo?”
Thôi Sàm gật đầu nói: “Trước khi đi đến điểm cuối cùng, coi như trăm sông đổ về một biển, hơn nữa công lao của học thuyết sự nghiệp có thể bổ sung đại đạo.”
Thôi Sàm quay đầu cười nói: “Đúng rồi, trước đó sao ngươi không nhờ ta giúp ngươi che lấp khí tức của bến đò? Không sợ rước lấy những ánh mắt không cần thiết à?”
Thôi Đông Sơn tiếp tục đi lại dọc theo biển lôi trì vàng kim, thuận miệng nói: “Không cần, nói chung lại thì thứ mà chúng ta có thể suy nghĩ rõ ràng thì đừng nói đến người có độ cao như lão tú tài hai lần tham gia biện luận tam giám năm đó. Môn học vấn này của Trần Bình An dọa không chết người, thứ thật sự có thể hù chết người ta vẫn là mấy từ ngữ khiến cho tâm cảnh, linh đài kim thân phật tử, đạo môn chân linh tâm cảnh không một hạt bụi của lão tú tài kia kìa.”
Dường như Thôi Sàm cũng tán thành cách nói này: “Giờ này xem như Trần Bình An đang đi giữa sườn núi, trong tay còn cầm thêm một chiếc đèn lồng, đèn đuốc le lói, chiếu rọi bốn phía con đường nhỏ dưới chân. Không tính ngươi và ta, lợi ích không lớn, như vậy chỉ tiếc cho người gặp chỉ có hai người là Chung Khôi và Nguyễn Tú mà thôi.”
Thôi Đông Sơn dừng bước lại, liếc nhìn bước tranh sơn thủy đang trải trên mặt đất trước mặt Thôi Sàm, cười khẩy nói: “Đám người còn lại, có thấy cũng sẽ chỉ cảm thấy chướng mắt mà thôi, xem mà hoàn toàn không hiểu, vậy cũng hay, lỡ nhìn hiểu một nửa, chính là nửa trên vòng tròn trong cùng bên trái, thế sẽ càng thêm chột dạ. Trần Bình An đã có thể nhìn thấy thì ngươi cảm thấy Cố Xán hay đám tu sĩ gác cổng của Thanh Hạp đảo kia nhìn thấy sẽ như thế nào? Sẽ chỉ càng thêm buồn bực mà thôi. Cho nên nói buồn vui của đời người đã được sắp đặt sẵn rồi, ít nhất có nửa phần đúng. Nên con sâu con kiến đã lăn lộn trong vũng bùn thì cả đời này cũng sẽ chỉ như vậy mà thôi, nếu có nhìn thấy chút ánh sáng mà đã leo ra khỏi hố phân được thì tất nhiên người đó sẽ thoát ra được, giũ sạch một thân hôi hám, từ những vật bên ngoài đến cả vẻ quê mùa, biến thành một công tử nhẹ nhàng sảng khoái, giống như tên Lô Bạch Tượng kia vậy.
Vẻ mặt Thôi Sàm lạnh nhạt bình thản.



Bạn cần đăng nhập để bình luận