Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1737 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (3)



Chương 1737 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (3)




Trong lòng hai sơn trạch dã tu đều kinh hoàng vô cùng, lại đang bị đè lên vai, khiến cho khí phủ chấn động, linh khí ngưng tụ.
Hai người bọn họ còn chưa kịp mở miệng cầu xin, Trần Bình An đã nghiêm túc nói: "Ta đang mưu tính việc lớn. Hai người các ngươi nói không chừng có thể có thể giúp được một chút việc, nhưng nếu muốn sống sót rời khỏi quận thành này, thì phải đưa ra được số tiền mua mạng của mình đã. Mặc dù các ngươi chỉ là tu sĩ Hạ Ngũ cảnh, nhưng dù sao thì cũng phải có… bốn mươi lăm đồng tiền tuyết hoa chứ đúng không?”
Hai gã sơn trạch dã tu vốn đã không giàu có gì, vô cùng đau đớn như chết cha chết mẹ, gom góp lại được ba mươi hai đồng tiền tuyết hoa mà lần này mất thật rồi.
Trần Bình An nhận lấy tiền thần tiên, xua tay nói: "Quay về đi, dừng lại một chút chờ tin tức của ta. Chỉ cần các ngươi thức thời, đợi khi mọi việc hoàn thành ta sẽ phân cho các ngươi một ít cơm thừa canh cặn, đừng có mà suy nghĩ lung tung, vật bổn mệnh thật sự đáng giá trên người các ngươi, nếu như trực tiếp tách nó ra khỏi khí phủ quan trọng. Đến lúc đó, các ngươi có gọi trời trời không nghe, gọi đất đất cũng không đáp, sẽ phải hối hận khi đã đến quận thủ phủ này."
Hai gã dã tu cuối cùng cũng xem như là đã không “cướp nhà bỏ đai vàng” với bạn đồng hành, nên vẫn còn may mắn sống sót, ngoài việc cảm thấy hạnh phúc bất ngờ, chẳng lẽ đây gọi là gặp họa được phúc sao? Khi hai tên dã tu trở về cùng nhau tính toán lại, trong lòng vẫn có chút bất an, nhưng cũng không dám lén lút chạy trốn, đồng thời cũng đau lòng cho hơn ba mươi đồng tiền xương máu mà bọn họ đã vất vả tích góp được, nhất thời lo lắng được mất rồi than ngắn thở dài.
(Dựa theo tích của Trương Phi thời Tam Quốc. Ông từng tấn công nhà một gia đình phú hộ và giành được đai vàng, nhưng ông không phải là một tên cướp mà là một vị tướng chính trực. Trương Phi vô cùng căm ghét hành vi cướp nhà, cướp của nhưng gia đình phú hộ từng từ chối cho ông quân lương nên hành vi của Trương Phi có thể coi là hành động trả thù. Trong truyện đang ví cho hành động của hai tên dã tu suýt vì cướp tiền mà bỏ mạng mình ở đó.)
Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch cười rất vui vẻ.
Trần Bình An ngồi vào bàn nói: "Khi chúng ta rời khỏi quận thành, chúng ta sẽ trả lại tiền Tuyết hoa cho bọn họ."
Sau đó Trần Bình An quay đầu nhìn Tằng Dịch: "Sau này khi chúng ta đến các châu quận thành trì của phía bắc, có thể sẽ còn phải việc mở sạp cháo và tiệm thuốc tiếp tục, nhưng mỗi khi đến một nơi sẽ làm một cái thì còn phải xem thời cơ và hoàn cảnh. Những chuyện này tạm thời không đề cập đến, ta tự mình sẽ cân nhắc nên các ngươi không cần phải suy nghĩ những chuyện này. Tuy nhiên, nếu còn chuyện của sạp cháo và tiệm thuốc thì sẽ do Tằng Dịch ngươi xử lý. Ngươi sẽ phải đối phó với mọi người từ trên xuống dưới, mọi nơi trong quan phủ. Trong quá trình đó, ngươi không phải lo lắng chuyện mình có thể sẽ mắc sai lầm. Hoặc sợ tiêu quá nhiều tiền oan uổng, đó đều không phải là những chuyện lớn đáng để lo lắng. Hơn nữa, mặc dù ta sẽ không can thiệp cụ thể vào, nhưng ta sẽ ở bên cạnh giúp ngươi trông chừng."
Tằng Dịch ra sức gật đầu trước, sau đó lại ngập ngừng.
Trần Bình An nói: "Vạn sự khởi đầu nan, nhưng dù sao cũng phải bắt đầu đã chứ."
Tằng Dịch không nói thêm gì nữa, trong lòng vừa lo lắng vừa phấn khích.
Có vẻ so với tu đạo, chuyện này còn khiến thiếu niên cảm thấy thoải mái hơn.
Trần Bình An lại bổ sung: "Đợi đến khi nào ngươi cảm thấy mệt mỏi hay phiền chán rồi, nhớ kỹ đừng ngại mà cứ việc lên tiếng nói thẳng với ta. Dù sao thì việc tu đạo của ngươi bây giờ chủ yếu vẫn là tu lực."
Tằng Dịch gật đầu như gà mổ thóc: "Trần tiên sinh ngài cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ chuyện tu hành của mình đâu."
Trần Bình An hiểu ý mỉm cười.
Thực ra, người trẻ tuổi thì cần phải cần cù và dụng tâm hơn.
Sau đó y sắp xếp ổn thỏa sạp cháo và tiệm thuốc trong quận thành, dưới sự triển khai cấp tốc và có trật tự, không chỉ có người của nha môn đã quen thuộc với loại chuyện này mà còn có sự đích thân đôn đốc của quận thủ đại nhân. Còn về thân phận của chàng trai mặc áo bông, lão quận thủ nói rất mơ hồ, không hề nói rõ với ai cả, điều này khiến mọi người có chút kính sợ.
Ba ngày sau, Trần Bình An bảo Mã Đốc Nghi lặng lẽ đặt ba mươi hai đồng tiền Tuyết hoaa vào phòng của hai kẻ sơn trạch dã tu.
Sau đó, ba người cưỡi ngựa đi tới một sạp cháo gần cổng thành, dừng ngựa ở phía xa, sau khi xuống ngựa, Trần Bình An nhờ Phổ Điệp tiên sư đã tiễn bọn họ suốt một chặng đường tới giúp trông coi một lúc.
Khi đến sạp cháo, Mã Đốc Nghi không muốn làm "kẻ ăn xin", còn Tằng Dịch cũng không cảm thấy cần phải đến ăn một bát cháo nhạt như nước. Một mình Trần Bình An kiên nhẫn đi xếp hàng, xin được một bát cháo có thể xem là có hơi đặc, cùng với hai cái bánh bao, ngồi xổm bên đường ở bên ngoài đội ngũ, ăn bánh bao và cháo, đôi tai thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hò hét của tư lại, tư lại sẽ lớn tiếng nói cho những người nghèo ở địa phương và những nạn dân đang lưu lạc đến đây các quy tắc: Không được tham lam, chỉ có thể phát cháo theo đầu người, khi ăn cháo và bánh bao càng không được tham ăn cố uống, nếu ăn uống vội vàng thì có thể sẽ phiền phức lắm.
Trần Bình An nhìn vào từng hàng dài như rồng, trong số đó có rất nhiều thiếu niên trai tráng địa phương, mặc y phục tương đối dày, còn có một số đang dẫn theo con của mình, trên tay còn đang ăn kẹo hồ lô. Ở cách Trần Bình An không xa, có một nhóm nam tử địa phương tụ tập lại cùng nhau, không hề có ai xanh xao gầy gò, vừa ăn uống vừa phàn nàn thức ăn còn không bằng cho lợn ăn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận