Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1063: Người Trong Tranh (1)

Chương 1063: Người Trong Tranh (1)Chương 1063: Người Trong Tranh (1)
Chương 1063: Người Trong Tranh (1)
Lão đạo nhân sắc mặt hờ hững,"Trụ cột đã làm tốt rồi, sau đó tự mình mò mẫm."
Trần Bình An lại hỏi: "Thanh kiếm Trường Khí kia đâu?"
Lão đạo nhân nhìn về phía xa,"Tự ta sẽ trả lại cho Trần Thanh Đô."
Trần Bình An mang bốn bức họa đó thu vào trong phi kiếm Mười Lăm, chắp tay từ biệt lão đạo nhân.
Lão đạo nhân tâm tình không tốt, một bước quay về Ngẫu Hoa phúc địa, liếc Liên Hoa động thiên giáp giới với phúc địa, tên kia đã rời khỏi bờ ao.
Lão đạo nhân lúc này mới cười lên.
Trần Bình An và tiểu cô nương gây gò mắt to trừng mắt nhỏ.
Trần Bình An thở dài,"Ngươi tên là gì?"
Tiểu cô nương là người phóng khoáng, tuy không biết đã xảy ra cái gì, sau khi phủi phủi bụi đất trên người, vẫn cười ha ha trả lời: "Lúc trước không phải đã nói, ta chỉ có họ, cha mẹ chưa kịp đặt tên giúp ta, ta tự mình đặt lấy cái tên, một chữ, tên là Tiền, ta thích tiền mà.”
Trần Bình An hỏi: "Họ gì?"
Tiểu cô nương ưỡn ngực trả lời: “Bùi! Chính là chữ Bùi phía dưới có quần áo, nghe cha nói ở quê hương là thế gia vọng tộc! Trong họ có quần áo, tên có tiền, may mắn bao nhiêu."
(chữ Bùi: 3š; chữ Y: 7K)
Trần Bình An vỗ trán.
Họ Bùi tên Tiền, Bùi Tiền. Bồi tiền...
(hai từ đồng âm, bồi tiền tức bỏ tiền thêm vào, lỗ vốn)
Khó trách mình không thích nó.
Cuối cùng cũng rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa sâu không thấy đáy. Sau khi lão đạo nhân rời khỏi, chuyện thứ nhát Trần Bình An làm, chính là đi hỏi hiện tại Bắc Tán quốc đang là năm nào, hắn thực sự sợ cái gọi là trong núi một giáp, trên đời đã ngàn năm ở trong sách. Bằng không bị lão đạo nhân chơi xỏ mười năm mấy chục năm, lại không còn kiếm Trường Khí, nhắm chừng muốn báo thù cũng tìm không thấy người.
Cũng may sau khi hỏi thăm thương nhân trên đường cái Bắc Tán rồi hắn mới nhẹ nhàng thở ra, từ năm Quang Hi thứ sáu lần trước biến thành năm Quang Hi thứ bảy mà thôi, lúc này Đồng Diệp châu cũng là mùa thu, đại khái tương đương với tiết khí của Ngẫu Hoa phúc địa, gần tới Trung Thu.
Trần Bình An đã có bóng ma tâm lý đối với Bắc Tấn, không dám lưu lại thêm, đi thẳng hướng Bắc. Trước kia nghe đại danh Thái Bình sơn đã lâu, còn muốn đi xa xa ngắm nhìn một chuyến, bây giờ đã tuyệt không có ý này nữa, cộng thêm quan hệ không được tốt lắm với Chu Phì Xuân Triều cung, Lục Phảng Điểu Khám Phong cùng với du hiệp nhi Phùng Thanh Bạch nhóm trích tiên nhân này, Trần Bình An bây giờ chỉ muốn tìm một cửa ra tiên gia, đến thẳng Bảo Bình châu.
Tuy nói lúc trước rời khỏi quê nhà, Dương lão nhân từng nhắc nhở trong vòng năm năm đừng quay về trấn nhỏ, nhưng mà không trở về quê nhà, còn có rất nhiều nơi có thể đi, ví dụ như Phạm Nhị ở Lão Long thành, Trương Sơn Phong cùng Từ Viễn Hà du lịch Thanh Loan quốc, lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu Sơ Thủy quốc, Cố Xán Thư Giản hồ, thư viện Đại Tùy bọn Lý Bảo Bình cầu học, không thiếu chỗ để đi.
Tóm lại Đồng Diệp châu, không nên ở lâu.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ Trần Bình An thu hồi chiếc dù giấy dầu tùy tay mang ra từ phúc địa, hai người đi ở bên cạnh đường cái. Tiểu cô nương gầy gò luôn luôn tò mò nhìn xung quanh, "Đây là nơi nào? Không phải Nam Uyên quốc chúng ta chứ?"
Lúc trước Trần Bình An hỏi chuyện người ta, nó cũng nghe không hiểu lấy một câu.
Trần Bình An gật gật đầu, có thêm cái đuôi nhỏ như vậy, cũng là nguyên nhân Trần Bình An muốn lập tức rời khỏi Đồng Diệp châu. Mang theo nó không thể so với lúc trước kết bạn du lịch với Lục Đài, một khi gặp phải sơn trạch dã tu vào nhà cướp của, sẽ rất phiền toái. Nhưng vừa nghĩ đến Lục Đài, mây đen trong lòng Trần Bình An càng đậm hơn khi nghĩ tới hán tử bán mứt quả kia.
Luyện khí sĩ trên núi, nhất là sau khi chen thân Địa Tiên, thường thường sẽ có thần nhân chưởng quan sơn hà, tuy không thể so với lão đạo nhân ở Ngẫu Hoa phúc địa không gì không biết, có mặt khắp nơi như vậy, nhưng chung quy không phải chuyện làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Liên quan môn tiên thuật thần thông này, tương lai về quê hương, nhất định phải cần thận hỏi lão nhân họ Thôi hoặc là Ngụy Bách một phen, có những chiêu trò cùng chú ý gì, lại có những cắm ky và ước thúc nào.
Bùi Tiền tiếp tục hỏi: "Là quê nhà của ngươi? Nơi thần tiên ở lại sao2”
Trần Bình An bật cười, lắc đầàu,"Không phải quê nhà của ta, cũng không phải tiên cảnh gì.”
Bùi Tiền thấy hắn có vẻ không muốn nhiều lời, cũng không hỏi kỹ nữa.
Nó đưa hai tay lên dụi dụi mắt.
Trần Bình An hỏi: "Làm sao vậy?"
Bùi Tiền ngắẳng đầu. cười tươi"Luôn cảm thấy là lạ, nhưng mà lại không nhớ được điều gì, mới vừa rồi còn ở trong nhà Tào Tình Lãng quét tước sân, Vù' một cái đã chạy đến nơi đây."
Trần Bình An liếc nó một cái.
Bùi Tiền lập tức sửa lại: "Là quét tước xong sân, ngòi trên băng ghé cắn hạt dưa."
Hai người đi ra hơn hai mươi dặm, tiểu cô nương đã mộệt tới mức thở hồn hễn như trâu, nhăn mặt khổ sở, nói lòng bàn chân bị ma sát phòng rộp nước rồi.
Trần Bình An thuê một chiếc xe ngựa ở bên cạnh một dịch trạm, đàm phán giá cả xong, đi về hướng Bắc, trước đó đã hẹn sẵn dừng ngựa ở quận thành biên cảnh Bắc Tán, đại khái lộ trình hai ngày. Bắc Tấn của Đồng Diệp châu, khác Bắc Tắn của Ngẫu Hoa phúc địa rất lớn, đã lâu không có chiến sự, vô luận là quản lý dịch lộ hay là văn điệp thông quan đều rất lỏng lẻo, chỉ cần trong túi có bạc, cho dù không phải quan viên cũng có thể ngủ lại dịch quán.
Bùi Tiền lần đầu tiên ngồi xe ngựa, cảm giác rất mới mẻ, ngồi ở trong xe lắc lư lắc lư, cực kỳ thích ý, thỉnh thoảng vén rèm xe nhìn phong cảnh bên ngoài. Sau khi vào thu, cách đường cái không xa, thường xuyên có thể nhìn thấy từng vạt rừng hồng ánh vàng rực rỡ, nó nhìn mà chảy nước miếng, hận không thể bảo Trần Bình An kêu xa phu kia nhanh chóng dừng xe ngựa, để nó đi trộm tám cân mười cân về.
Trần Bình An thừa dịp nó ngó nghiêng ra bên ngoài, lấy ra bốn bức tranh cuộn tròn kia, trục đầu cũng không giống nhau, một bức là gỗ Tử Đàn chống mọt, một bức là bạch ngọc, còn có hai bức không rõ chất liệu, bức hoạ cuộn tròn bón người, trông rất sống động.
Khai quốc hoàng đế của Nam Uyên quốc Ngụy Tiện, tư thế ngồi của hoàng đề tầm thường, mặc long bào màu vàng, nhưng dáng người cũng không được coi là khôi ngô, ngược lại hơi nhỏ thó gầy gò, cộng thêm long bào rộng thùng thình, có vẻ hơi không hợp.
Tùy Hữu Biên phi thăng thất bại, tư thái đeo kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang, người trong tranh như đối diện với người ngắm tranh.
Đầu sỏ ma giáo Lô Bạch Tượng, mặc giáp trụ đỏ tươi, hai tay chống đao ở trước người, so với Ngụy Tiện càng giống một vị quân chủ nhân gian hơn. Võ điên Chu Liễm chết ở trên tay Định Anh, thân hơi còng, hai tay chắp sau lưng, nheo mắt, như là tiểu lão đầu phố phường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận