Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1337 - Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (6)



Chương 1337 - Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (6)




Lời nói này có chút khiến Bùi Tiền mơ hồ, luôn?
Nhưng rất nhanh sau đó thì không mơ hồ nữa, Bùi Tiền tùy tiện đếm ngón tay tính toán, mình quả thật chọc Trần Bình An tức giận không ít.
Thôi Đông Sơn xoay cổ, cười nhìn về phía Bùi Tiền, “Trời có nhật nguyệt mà chiếu đến muôn phương, người có mắt mục mà nhìn rõ vạn tượng. Bùi Tiền, ngươi rất may mắn, càng may mắn ngươi có thể gặp Trần Bình An, cái này giống như... Trần Bình An gặp được Tề Tĩnh Xuân.”
Thôi Đông Sơn ánh mắt hoảng hốt, trên mặt lại có chút ý cười, lẩm bẩm: “Nhớ rõ có lão tú tài ở thời điểm xuống dốc nhất, cùng ta, còn có kẻ đầu óc không quá nhanh nhạy, cùng với vị Tề tiên sinh kia trong cảm nhận của Trần Bình An, từng nói với lúc ấy chỉ có ba vị đệ tử chúng ta, người này, nếu là sống an lòng, có tiền hay không không quan trọng, uống nước cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào, ăn bánh bao chay cũng có thể ăn ra mùi chân gà nướng. Lúc ấy họ Tả liền ngốc nghếch nói, dù sao cả đời uống nước ăn bánh bao, sẽ không chết đói được, rất tốt. Lão tú tài tức giận đến mức đập bàn trừng mắt, nói có tiền đồ chút được không, lúc không có tiền, không lấy những đạo lý này để chống đói, còn sống như thế nào, trên đời này nào có kẻ ngu ngốc không muốn cuộc sống tốt hơn, khi mọi người muốn sống tốt hơn, lại có thể đi một con đường tốt đường đường chính chính, thế đạo này sẽ có thể đi hướng lên trên... Sau đó Tề Tĩnh Xuân kia liền hỏi, tiên sinh vậy chúng ta lúc nào mới có thể ăn đồ ăn có dầu mỡ? Tiên sinh kinh ngạc, nín nhịn thật lâu nói không ra lời, cuối cùng đành phải chỉ chỉ ta kẻ coi tiền như rác này, hai vị đại sư huynh rắm chó kia, cười tủm tỉm nói để xem đại sư huynh nhà các ngươi bao giờ gửi tiền tới... Chỉ là những chuyện phiếm này, đời sau sẽ không có ai biết, toàn bộ đều ở lại lớp học nhỏ bên trong ngõ hẹp kia. Về sau, lão tú tài hai lần tham gia tam giáo biện luận, môn hạ đệ tử ký danh không ký danh như mây, cả thế gian nhìn vào, nhưng những thứ này, ba người chúng ta, thật ra ngược lại không muốn thường xuyên nhớ tới, giống như lão tú tài sau đó mỗi ngày đều bận rộn, chạy cái này chạy cái kia, vì cái gọi là thiên hạ thương sinh bận rộn sứt đầu mẻ trán, muốn chạy tới từng tòa học cung từng tòa thư viện, muốn truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc cho càng nhiều kẻ ngốc hơn, chúng ta ba môn sinh đắc ý sớm nhất, lâu ngày, đều tự có con đường riêng.”
Bùi Tiền nghe cũng không hiểu gì, thật sự là bởi Thôi Đông Sơn nói quá nhỏ.
Thôi Đông Sơn hít sâu một hơi, hai tay áo cuốn một cái, như hoa tuyết quay cuồng, quay đầu nhìn về phía Bùi Tiền, mỉm cười nói: “Tâm ly kỳ hình, như điểu xuất lung (3). Sáng trong thanh tịnh, tựa như lưu ly. Trong lòng có minh nguyệt, thể xác và tinh thần sảng khoái. Ngươi không thích hợp với quyền pháp của sư phụ, mà là bắt đầu luyện đao kiếm, vậy thì phải luyện ra khóa tai kiếm, xuất kiếm nhanh nhất, nhanh đến như điện chớp, nhanh đến một kiếm có thể phá vạn pháp.
(3) Tâm người có thể rời thoát khỏi thân như chim ra khỏi lồng.
Phải luyện ra sảng khoái đao, tay tra đao về vỏ, đầu kẻ thù đã lăn lông lốc!”
Bùi Tiền cau khuôn mặt ngăm đen, “Ngươi đâu phải sư phụ ta.”
Thôi Đông Sơn cười tủm tỉm nói: “Nhưng ngươi là đại sư tỷ của ta mà, hôm nay ta bảo vệ ngươi, về sau ngươi bảo vệ ta, đây mới là tình cảm sư môn vui buồn lẫn lộn.”
Bùi Tiền chớp mắt mấy cái, “Ngươi đừng gạt ta, bằng không ta không làm đại sư tỷ.”
Thôi Đông Sơn nhớ tới một chuyện, lấy ra một vật nhỏ gấp thành hạc giấy, “Cất kỹ đi. Lần này ngươi theo tiên sinh nhà ta đi xa, trong lúc hắn tức giận nhất, ngươi mới có thể lấy ra cho hắn xem. Nhưng ta hy vọng cho đến lúc ta và tiên sinh gặp lại, ngươi vẫn chưa lấy ra. Cất đi, để ở trong túi thơm kia của ngươi, nhớ rõ đừng tự tiện mở ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
Bùi Tiền ồ một tiếng, thật cẩn thận thu vào trong túi thơm túi tiền.
Thôi Đông Sơn chỉ chỉ lôi trì ánh vàng chảy xuôi, “Ngươi không phải có cây gậy leo núi sao, có muốn học môn thần thông này không?”
Bùi Tiền nói: “Ta cũng hết tiền rồi, cho Tiểu Bạch làm lộ phí hết rồi.”
Nói tới đây, lại nhớ tới chuyện đau lòng, bị tên trước mắt này rủ rê đánh cờ Ngũ Tử Liên Châu, lừa mất cả thảy bảy đồng tiền.
Thôi Đông Sơn vung tay áo, cười nói: “Nói tới tiền thương tổn tình cảm bao nhiêu, không cần ngươi tiêu tiền, coi như là thù lao ngươi giúp ta việc nhỏ kia.”
————
Trần Bình An cuối cùng vẫn tiễn Thôi Đông Sơn đến cửa chính quán trọ.
Ngụy Tiện đang tán gẫu với Bùi Tiền.
Chu Liễm và Thạch Nhu đứng ở phía sau Trần Bình An.
Thôi Đông Sơn cười nói với hai người: “Hai vị, nhất định phải chăm sóc tiên sinh nhà ta cho tốt nha.”
Chu Liễm gật đầu mỉm cười, “Tiên sinh của ngươi là lão gia của ta, đương nhiên không cần nhiều lời.”
Thạch Nhu thì tâm tình phức tạp, lúc có Thôi Đông Sơn, sợ hãi như hổ, khi Thôi Đông Sơn đi, lại lo lắng con đường phía trước xa vời.
Thôi Đông Sơn vái lạy bái biệt, “Sơn thủy xa xôi, tiên sinh trân trọng.”
Sau khi Thôi Đông Sơn đứng dậy, Trần Bình An đột nhiên nâng cánh tay, nắm tay dán ở trước người, đưa lưng về phía “Đỗ Mậu”, giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói: “Làm hay lắm! Ta và Trịnh Đại Phong đều phải cảm ơn ngươi.”
Thôi Đông Sơn nghẹn thật lâu, lần đầu tiên nịnh bợ không thông thuận như thế, chỉ đành mất tự nhiên nói: “Tiên sinh thật sự là... người phúc hậu.”
Thôi Đông Sơn đi ước chừng nửa canh giờ, bảo một vị hán tử tướng mạo bình thường chạy đi quán trọ một chuyến, tìm gặp Trần Bình An, đưa ra một khối Thái Bình Vô Sự Bài gián điệp tiên gia Đại Ly mới được mang theo.
Trần Bình An vẻ mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng thiếu chút nữa xù lông, phải biết rằng ở Đồng Diệp Châu bị tính kế một lần vô cùng tàn nhẫn, chính là khối ngọc bài đích truyền tổ sư đường Thái Bình Sơn đó, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hơn nữa hai khối ngọc bài vừa hay lại đều có hai chữ “Thái Bình”, Trần Bình An khó tránh khỏi sợ.
Tên gián điệp Đại Ly kia ngủ đông Thanh Loan quốc nhiều năm, tu sĩ có thể đảm nhiệm loại thân phận này, phải có đồng thời ba điều, bản lãnh cao, có thể giết người cũng có thể chạy trốn. Tâm trí cứng cỏi, chịu được tịch mịch, có thể thủ vững ước nguyện ban đầu, mấy năm thậm chí là mấy chục năm trung thành tới chết với Đại Ly. Tiếp đó chính là phải giỏi quan sát nghe ngóng, bằng không sẽ là một quân cờ khô khan không có sinh khí, ý nghĩa không lớn.
Cho nên hán tử trong nháy mắt liền nhận ra được sự khác thường rất nhỏ của vị tiên sư trẻ tuổi này, chỉ là những thứ này, không liên quan tới hắn, lần này quang minh chính đại hiện thân tới Bách Hoa Uyển, giải quyết chuyện thu màn sau đó chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền toái, không có cách nào cả, vị đại nhân kia thân phận quá mức dọa người, sau khi tiến vào tòa quận thành này dưới mí mắt hoàng đế Thanh Loan quốc, chẳng những trực tiếp tới cửa tìm hắn, còn lấy ra một tấm Tú Hổ binh phù phẩm cấp cao nhất, có thể điều động toàn bộ gián điệp tử sĩ ở ngoài Đại Ly.



Bạn cần đăng nhập để bình luận