Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1570 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (3)



Chương 1570 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (3)




Mấy chuyện xúi quẩy xui xẻo này người ngoài nghề thì thấy náo nhiệt, người trong nghề thì thấy môn đạo, người có duyên thì thấy đại đạo.
Một người đàn ông đã biến mất trong trấn nhỏ mấy năm nay lại xuất hiện, Trịnh Đại Phong nhìn cánh cửa lớn kia, ngoại trừ cái lưng trở nên còng hơn ra, hắn ta không đem được vợ về cũng chẳng mang được chút tiền từ phương xa về. Mặc dù Trịnh Đại Phong không phải là người làm công của cửa hàng nhưng trong khoảng thời gian này lại thường dời băng ghế lại ngồi ở trước cửa chính tiệm thuốc, không cản đường ai, chỉ xem náo nhiệt thôi. Vẫn mang dáng vẻ càng lơ phất phơ kia, ánh mắt như một tên trộm nhìn chằm chằm vào bộ ngực hoặc là mông của những phụ nữ, khiến cho mấy người phụ nữ của trấn nhỏ càng thêm xem thường.
Sau khi Trịnh Đại Phong trở về trấn nhỏ, ngoại trừ nhìn thấy vở kịch náo nhiệt này còn nhìn thấy được rất nhiều người giàu từ tiền của phi nghĩa, chúng tụ lại thành một ổ đánh bạc thâu đêm suốt sáng, ngày nào cũng lẫn lộn vào mấy tòa thanh lâu mới xây, lúc vào thì ưỡn ngực ngẩng đầu, lúc ra thì chân mềm nhũn.
Còn có mấy người đàn ông và mấy người lớn tuổi ế vợ, trong túi bạc nhiều không đếm xuể, eo còn thẳng hơn so với cây hòe già, hồi đó đi ngang qua phố Phúc Lộc hay ngõ Đào Diệp còn không dám thở mạnh, giờ đều đã bắt đầu dám rủ mấy quản sự kia uống rượu, thương lượng xem có thể nào mua được hai nha hoàn tỳ nữ dáng vẻ đàng hoàng hay không, tốt nhất là những cô gái biết nhận mặt chữ, đã từng đọc sách, tốt hơn nữa thì nếu như đó là những thiếu nữ trẻ tuổi thì ổn quá rồi, trước kia có nằm mơ cũng không dám mơ mình có thể ngủ chung với mấy cô nương nhà thư hương này, kiếp này coi như cũng ổn! Lúc trước có một túi tiền đồng đã là đại gia rồi, bây giờ đến cả bạc cũng là cháu trai của ta, tiền là cái thá gì, chỉ là đồ bỏ!
Tiền như nước chảy lưu chuyển ầm ầm từ tay người này sang tay người khác.
Lòng người cũng giống như vậy.
Sau khi vào thu, Trịnh Đại Phong có hơi ưu sầu.
Mấy ngày nay phơi dưới ánh mặt trời mùa thu, Trịnh Đại Phong cúi đầu liếc nhìn đũng quần mình lại càng buồn hơn, luôn cảm thấy mình có lỗi với vị tiểu huynh đệ này, chẳng lẽ thật sự chịu cảnh từ một tên thanh niên cô độc biến thành một tên già ế vợ?
Hắn ta không nhịn được mà nghĩ tới cô nương có thể trọng chắc nặng bằng gấp đôi Trịnh Đại Phong, tự xưng là nữ tử Khương gia ở bên đường ngoài tiệm thuốc Khôi Trần. Trịnh Đại Phong giật cả mình, mặc dù cô nương này tốt thật nhưng có vài chuyện không phải chỉ tắt đèn là có thể bỏ qua được, cô nương to như vậy, cho dù tính tình có tốt, còn đồng ý làm bạn với mình thì Trịnh Đại Phong cũng tình nguyên bạc đãi tiểu huynh đệ chứ không thể bạc đãi chính mình được!
Ngay khi Trịnh Đại Phong đang vì suy nghĩ này của mình mà trong lòng dâng lên đầy sự áy náy với Khương cô nương thì hôm nay, Nguyễn Cung lại đột nhiên xuất hiện ở hậu viện tiệm thuốc. Hôm nay là lần đầu tiên Dương lão đầu không quấn thuốc lá sợi, chỉ nằm ở đằng kia vừa phơi nắng vừa ngủ gật, ông chống mí mắt lên, liếc mắt nhìn Nguyễn Cung: “Khách quý hiếm gặp.”
Nguyễn Cung ôm hai bầu rượu nâng cánh tay lên.
Dương lão đầu lắc đầu cười nói: “Uống ngụm này cũng thấy ngại.”
Nguyễn Cung dời cái ghế dài xuống ngồi ở đối diện phòng chính, ít nhất cũng cách Dương lão đầu một cái sân.
Dương lão đầu hỏi: “Khó có lúc được thấy tinh thần Nguyễn thánh nhân có hơi không tập trung, sao hả, lo cho Nguyễn Tú à?”
Nguyễn Cung khẽ gật đầu.
Dương lão đầu cũng hiếm khi nói đùa: “Nhận Trần Bình An làm con rể khó vậy à?”
Nguyễn Cung uống một hớp rượu: “Trần Bình An, người này không tệ, mặc dù ta không muốn nhận hắn làm đồ đệ nhưng không phải vì không ưng nhân phẩm của Trần Bình An, nếu như Nguyễn Tú không phải là Nguyễn Tú mà đổi lại là một cô gái nhà bình thường nào khác thì ta gả đi lâu rồi, nói không chừng... Ta còn có thể thường xuyên uống rượu cùng với con rể mới nữa, nghĩ lại cũng không tệ. Hơn nữa cũng không cần lo lắng con gái mình sẽ bị uất ức, chỉ lo rằng nó quá ngang ngược, làm con rể chạy mất. Nhưng con gái của ta, lại là Tú Tú.”
Dương lão đầu khẽ gật đầu: “Chuyện gì tốt quá cũng có phiền muộn, ta có thể hiểu được.”
Rượu mà Nguyễn Cung uống vào đúng thật chính là rượu sầu, sau khi hớp đầy bụng nước, ông ta quệt miệng rầu rĩ nói: “Bởi vì lúc trước lão thần quân có nói qua vài lời, cho nên mưu đồ lần này của Thôi Sàm đại khái ta có thể đoán được đôi chút manh mối, chỉ là sự hiểm độc trong đó ra sao, từng vòng đan xen trong đó như nào, sắp đặt tỉ mỉ kiểu gì thì ta cũng đoán không ra, đây không phải là thế mạnh của ta, ta cũng lười suy nghĩ, chẳng qua chuyện tu hành này kỵ nhất là dây dưa dài dòng, nếu như Tú Tú nhà ta càng lún càng sâu thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, cho nên lần này ta mới bảo Tú Tú đi Thư Giản hồ.”
Dương lão đầu nói: “Ngươi nhất định là đã thay mận đổi đào, người cực kỳ thông minh như Thôi Sàm nhất định sẽ biết trước, yên tâm đi, hắn sẽ làm cho mọi chuyện thật hoàn mỹ, không lọt một khe hở, ít nhất thì cũng không đến mức hoàn toàn ngược lại.”
Nói đến đây, Dương lão đầu mỉm cười, dường như nghĩ đến chuyện gì đó: “Có qua có lại, thay mận đổi đào, ừ, đều là phải ăn thử mới được, về phần nhai ra vị thuốc đắng hay vị nước chè thì phải tùy người rồi.”
Nguyễn Cung cũng không dây dưa để tâm vào mấy chuyện tâm tư bí hiểm này, đừng nói ông ta, chỉ sợ ngoại trừ Tề Tĩnh Xuân ra, tất cả các nhân vật tam giáo động thiên tọa trấn Ly châu đều đoán không ra suy nghĩ của vị lão thần quân kia. Từ trước đến nay Nguyễn Cung đều không làm những chuyện tầm thường, vào thời gian thích hợp, rèn đúc kiếm đã đủ bận rộn rồi, còn phải lo lắng cho tương lai của Tú Tú, đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi đi đôi co đối chất với người khác nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận