Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1029: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (1)

Chương 1029: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (1)Chương 1029: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (1)
Chương 1029: Thế Nào
Là Vô Địch Thiên Hạ (1)
Khung cảnh quỷ dị, một bên cặm cụi đánh, một bên cặm cụi bước đi. Du Chân Ý quẹo vào ngự đạo rộng rãi, tiến bước về phía trước, phía cuối con đường là hoàng thành Nam Uyên quốc, tòa đại điện còn khôi hoằng tráng lệ hơn cả hoàng cung Tùng Lai quốc. Trên mái vòm có khắc mười hình tượng tiên nhân và thú chạy kỳ quái, cầm đầu là tiên nhân cưỡi gió, tiếp sau theo thứ tự lần lượt là long, phượng, sư tử, thiên mã, hải mã, con nghê, áp ngư, gà rừng, đấu ngưu và khỉ có cánh.
Một số vật thật đế vương tướng tướng vị cao quyền trọng có thể nhìn thấy, cũng có một số bọn họ cũng không cách nào gặp được bao giờ.
Du Chân Ý vươn tay chỉ hướng tiền phương: "Nhớ lúc chúng ta còn trẻ, ngươi từ trong sách đọc được miêu tả liên quan với mười con vật trên thùy tích (2), nên rất hiếu kỳ, nói sau này nhất định phải tận mắt thấy thấy bọn nó. Thế là sau cùng ngươi trú ngoài hoàng cung vài chục năm, đã nhìn đủ chưa?”
(2) Thùy tích: mái vòm cung điện Cuối cùng Chủng Thu cũng mở miệng nói chuyện: "Du Chân Ý, đừng lúc nào cũng cảm thấy mình ghê gớm hơn người, tu tiên rồi không coi bản thân là người nữa, nhìn cái gì cũng đều trên cao nhìn xuống, nghĩ đến người là lại nhớ tới hồi ức, phải nhìn bi hoan ly hợp ngay trước mặt kia kìa... Đương nhiên, ngươi nghe không lọt tai đâu."
Du Chân Ý gật gật đầu: "Phàm phu tục tử. Ở vị trí nào, thì mưu tính tại vị trí đó, tu hành cũng là như thế. Chủng Thu, không phải đạo lý ngươi không đúng, chỉ là còn chưa đủ cao, bởi vì ngươi đứng quá tháp." Trong mắt Chủng Thu chớp qua một tia thương cảm.
Dừng ra quyền, nhìn phía hoàng cung bên kia.
Du Chân Ý cũng dừng bước, cười nói: "Nắm tay nhẹ như bông thé, Chủng Thu, chẳng lẽ mấy ngày nay ngươi chưa ăn cơm 2 Hay là ta đợi ngươi nửa canh giờ, ngươi ăn no uống đủ rồi lại đến?"
Chủng Thu lần đầu tiên chửi thề: "Lão tử sợ một quyền đánh ngươi vãi cả cứt!"
Chủng Thu quả nhiên vẫn là Chủng Thu. Đọc sách nhiều đến máy, bị bức quá rồi, không phải cũng hiện nguyên hình là đứa nhà quê Tùng Lai quốc Trác quận Thu Lan huyện thành?
Du Chân Ý vỗ bụng bật cười ha hả: "Đọc ngàn quyển sách, học thuật thần tiên, đi cầu trường sinh, tu pháp vô thượng, bé quan rồi, tích cốc nhiều năm, láy đâu ra cứt nữa mà vãi."
Chủng Thu thở dài một hơi: "Thật ra ngươi đang chờ đợi cuộc chiến kia phân ra thắng thua?”
Du Chân Ý gật đầu nói: "Xem thấu chân tướng thì đã sao, ngươi cũng không phá được cương khí của ta."
Sau đó hắn lắc đầu nói: "Không phải cái gì phân ra thắng thua, là đợi thanh niên Trần Bình An kia chết."
Chủng Thu đột nhiên quay đầu qua, cúi nhìn bạn tốt năm xưa nay đang trong bộ dạng trẻ con, ý cười cổ quái.
Du Chân Ý ngắng đầu lên, hỏi: "Làm sao?"
Chủng Thu nói: "Còn nhớ năm đó, lần ở ngoài tường nha thự Mã huyện lệnh không?"
Du Chân Ý hồi tưởng một lát, thần sắc chợt hiểu: "Nếu ngươi không nhắc chắc ta không nhớ ra.”
Năm đó ở quê hương Thu Lan huyện thành, Du Chân Ý là tư lại không nhập phẩm của triều đình, gia cảnh Chủng Thu thì không bằng, hai người lại thành bằng hữu thân thiết từ lúc còn rất nhỏ. Du Chân Ý hướng tới giang hồ, Chủng Thu thì ngưỡng mộ người đọc sách, từ trong xương cốt đều là hạng không an phận. Tuổi trẻ khí thịnh, Chủng Thu ái mộ thiên kim con nhà quan phụ mẫu Mã huyện lệnh, Du Chân Ý liền giúp lấy ra một loạt chủ ý tệ hại, nữ tử vốn đã không thích Chủng Thu, đến sau càng xa lánh chán ghét, có đêm sau khi say rượu, hai người đi tiểu ngay lên tường hậu viện nha: thự. Chẳng ngờ nữ tử kia vừa cùng tỳ nữ len lén ra cửa. đi hen ước cùng một vị thư sinh, cửa viện mở ra, hai vị nữ tử đụng ngay một màn kia.
Thiên kim huyện lệnh da mặt mỏng, tỳ nữ lại là người hung hãn, không ngờ còn liếc mắt nhìn bên dưới của Du Chân Ý và Chủng Thu, mặt đầy vẻ ghét bỏ quẳng xuống một câu: "Hai con giun bé tí, hơn nửa đêm lắc lư cái gì đấy?"
Sau lần đó, Chủng Thu và Du Chân Ý không dám tới gần huyện nha nữa.
Du Chân Ý được Chủng Thu nhắc nhở, nhớ lại chuyện này, lại không cảm tháy có gì thú vị.
Chỉ là không biết vì sao Chủng Thu phải nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ có thâm ý?
Chủng Thu mỉm cười nói: "Du lão thần tiên, hiện nay ngươi đến cả con giun bé tí đều không bằng a."
Du Chân Ý sắc mặt không biến, nhãn thần lại nghiêm túc: "Chủng quốc sư, ôn chuyện kết thúc, chúng ta so chiêu?”
Chủng Thu cười trừ.
Du Chân Ý cười lạnh nói: "Chúng ta không ngại cược trước một ván, nếu Lưu Tông có thể không chết, liệu hắn có như ngươi, chủ động cầu chết?" Chủng Thu gật đầu nói: "Được, vậy ta cược hắn sẽ không bỏ đi một mình."
Du Chân Ý muốn đưa tay, điều khiển thanh Lưu Ly tiên kiếm kia vào tay, nhưng rất nhanh hắn lại thả tay xuống, mỉm cười nói: "Cơ hội giữ mạng này, ta không cho Lưu Tông."
Chủng Thu không tiếp lời.
Hai người sóng vai mà đứng.
Du Chân Ý đột nhiên nói: "Ngươi sai rồi, sát lực của ta không ở trên thanh kiếm kia, chỉ là trước kia cảm thấy Chủng Thu ngươi còn có dư địa để cứu vãn, cố ý nhường cho ngươi. Tựa như năm đó, từ nhỏ đến lớn, ta cái gì đều nguyện ý nhường cho ngươi, còn phải quan tâm đến cảm giác của ngươi."
Chủng Thu lại nói một câu kỳ quái xa đề ngàn dặm, hắn quay đầu nhìn về tường thành phía nam, nhẹ giọng nói: "Du Chân Ý, vị trí của ngươi là khó xử nhất, không là mặt trời, cũng không phải mặt trăng, thiên hạ này thiếu ngươi vẫn cứ hoàn hảo không sứt mẻ gì."
Cô bé gầy gò xách băng ghé đi tới hộ gia đình không đóng cửa duy nhất trong hẻm, nhìn tháy Tào Tình Lãng đang ôm đầu khóc rống.
Nó gõ gõ cửa viện, trực tiếp bước qua bậc cửa, cố ý hỏi: "Này này này, có ai không? Không người thì ta vào đáy."
Đợi khi Tào Tình Lãng ngắng đầu lên, sắc mặt cảnh giác, nó tiện tay vứt băng ghế xuống đắt, nhìn trái nhìn phải, thản nhiên nói: "Của nhà ngươi đúng không? Ta tới trả đồ."
Tào Tình Lãng nhắc lên thanh sài đao dưới đất, bảo hộ ở trước người, Ngươi là ai? !"
Nó vẫn đang nhìn quanh, bực mình nói: “Ta với cái ngươi giàu có mặc áo bào trắng là một nhóm, không ởi cùng beng với lão đội mũ hoa trên đầu."
Nó nhìn thấy căn phòng trong góc, thế là quay đầu nói với Tào Tình Lãng: "Trước kia ta thấy một đôi cầu nam nữ xách bốn cái đầu ra cửa, ném ở trên phó, máu vương vãi đầy đất, ta có lòng tốt gom chúng lại, là người nhà của ngươi? Ngươi không nhanh đi xem xem?”
Tào Tình Lãng không kìm được nước mắt, nhanh chân chạy ra cửa.
Nó đột nhiên ngăn cản hắn, mắt trợn trừng: "Đứng lại!"
Tào Tình Lãng không khỏi ngơ ngác.
Nó hỏi: "Ngươi không cảm ơn ta?"
Tào Tình Lãng ngắn người, muốn nói lại thôi, mặt đầy nước mắt chạy đi ra.
Nó cũng không dám ngăn cản một kẻ tay cầm sài đao, bĩu bĩu môi, nhường đường, miệng thầm thì nói: "Cầu vật không lương tâm, đáng đời thành nó nhị. ˆ
Nó đầy ra cửa phòng, chính là nơi ở của Trần Bình An.
Trên giường chăn đệm chỉnh tè, thư tịch trên bàn cũng chỉnh tê.
Sạch sẽ.
Trên bàn còn có một vỏ kiếm. Không tìm được đồ ăn, cũng không tìm được tiền đồng hay bạc vụn.
Nó tức tối đi tới trước bàn, đây chồng thư tịch đi rớt hết xuống đắt.
Ánh mắt nó đột nhiên sáng lên, bán sách cũng có thể đổi chút tiền a, sau đó nó nhìn chằm chằm vỏ kiếm, thở dài một hơi. Hay là thôi đi, len lén bán sách, gã áo trắng kia chắc sẽ không làm gì mình, nhưng nếu bán vỏ kiếm, quá nửa là hắn sẽ hung hăng xử mình một trận, đến lúc đó mình tuổi nhỏ chẳng làm được gì.
Nó ôm đống sách chạy vội ra ngoài. Trong lòng lặng lẽ lên kế hoạch, sau khi đổi thành một nắm tiền đồng, nó phải nhanh nhanh tiêu sạch, chỉ có biến thành đồ ăn cho vào bụng hắn mới không đòi lại được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận