Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1606 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (6)



Chương 1606 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (6)




Sau khi cầm lấy xong, hắn thầm đọc một lần rồi nhẹ nhàng buông xuống.
Trần Bình An lại cầm một cái thẻ tre lên: “Pháp là bình đẳng, không phân cao thấp” “Người có phân chia, phật tính thì không” mặt trái là “Quân thần trên dưới quý hay tiện đều từ pháp mà ra.”
Cuối cùng Trần Bình An cầm một cái thẻ tre, chính diện là “Không có gì buồn hơn là chết trong lòng, người chết còn xếp sau.” Mặt trái là “Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu.” (Quy luật của sự vật khi phát triển đến cùng cực thì sẽ biến hóa, khi đã biến hóa thì sẽ thông suốt, khi đã thông suốt thì sẽ lâu bền.)
Cuối thu không khí thoải mái, mặt trời chiếu sáng trên cao.
Trần Bình An phơi tất cả thẻ tre rồi ngồi xổm ở một chỗ trống như chiếm giữ trung tâm vòng tròn, hai tay lồng vào ống tay áo, cứ nhìn ngắm bốn phía như thế.
Cứ ngồi mãi ở đó, đợi đến khi mặt trời lặn dần xuống núi Trần Bình An mới bắt đầu cất từng chiếc thẻ tre, để vào trong một cái hộp vuông.
Đạo lý trên sách nhiều như vậy, đặt nó sang một bên.
Đạo lý ở trên sách, người thì ở ngoài sách.
Câu nói này là một đạo lý mà Trần Bình An đã biết được trước khi Ly Châu động thiên vỡ vụn rồi rơi xuống, hơn nữa còn khong phải là đọc từ trong sách mà là người khác nghiêm túc nói, hắn để tâm nghe.
Trần Bình An vừa mới cất xong tất cả thẻ tre thì đã thấy Cố Xán mang Tiểu Nê Thu đi tới, phất tay với hắn.
Trần Bình An đóng cửa phòng lại đi về phía Cố Xán, cùng nhau đi đến dinh thự hào môn giàu có kia.
Trên cửa lớn có dán hai bức tranh tượng môn thần hoa văn.
Trần Bình An nhìn bọn chúng, trong lòng lẩm bẩm nói: “Đỡ được quỷ chứ cản không nổi người.”
Cố Xán hỏi: “Sao thế?”
Hắn có chút hờn mát: “Huynh cứ đòi dọn qua chỗ cửa núi bên kia ở, nhưng mà cả môn thần như vậy cũng không thèm treo, keo kiệt quá.”
Trần Bình An cười cười: “Đi ăn cơm.”
Đến bàn cơm hắn mới nhận ra mẫu thân Cố Xán đã rót rượu cho Trần Bình An và Cố Xán.
Tiểu nê thu ngồi ở bên cạnh Cố Xán, thật ra thì nó không thích ăn những món này, chẳng qua nó thích ngồi ở đây cùng nhau ăn cơm với hai mẹ con kia, như vậy trông nó giống con người hơn.
Thật ra Cố Xán cũng đã nói với mẫu thân rằng đêm nay không uống rượu, xong lại có chút bận tâm, sợ Trần Bình An tức giận.
Lại thấy Trần Bình An đã cầm ly rượu lên kính thẩm thẩm một chén, không chỉ như thế, hắn còn tự rót cho mình thêm một ly, sau khi nhấp một ngụm xong thì bắt đầu gắp thức ăn.
Trong bữa cơm, đa phần đều là người phụ nữ kể về những chuyện vụn vặt thú vị ở Ly Châu động thiên năm đó, Trần Bình An cũng không yên lặng mãi, lâu lâu hắn lại nói một chút về sự náo nhiệt của quận Long Tuyền bây giờ.
Vui vẻ hòa thuận.
Sau khi Cố Xán uống xong một chén rượu thì chỉ cảm thấy có lẽ mình uống thêm trăm ngàn cân nữa cũng không say.
Nào ngờ đến Trần Bình An lại giội cho hắn một thao nước lạnh: “Tuổi ngươi còn nhỏ, dù bây giờ là Luyện Khí sĩ, rượu Ô Đề uống cũng có lợi cho việc tu hành, nhưng vẫn nên uống ít thôi, vui lắm thì uống ba chén là được.”
Cố Xán làm cái mặt quỷ gật đầu đồng ý.
Người phụ nữ che miệng cười.
Nếu như Trần Bình An chịu quản con trai về mấy chuyện không ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục thì bà sẽ rất vui vẻ.
Nhất là sau khi Tiểu nê thu vô tình nói đến chuyện ngọc bài “Ta nuôi dưỡng Hạo Nhiên khí” kia, người phụ nữ đã một mình suy nghĩ đến nửa đêm, cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất là có thể làm cho Lưu Chí Mậu e ngại đôi chút, chỉ cần Trần Bình An có sức tự vệ thì điều này có nghĩa là ít nhất cũng sẽ không liên lụy đến Cố Xán nhà bà đúng không? Về phần những cái đúng sai hay thị phi kia, nghe xong lòng bà cũng phiền lắm, dù sao Trần Bình An cũng không có tâm làm tổn thương Cố Xán, chỉ cần Trần Bình An không dùng lòng tốt để làm chuyện xấu, hắn cũng không phải là người hay làm những chuyện không đâu, vậy thì bà sẽ để hắn ở lại Thanh Hạp đảo.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Bình An bắt đầu giống như ngày thường, một mình xuôi theo con đường nhỏ tản bộ vòng quanh Thanh Hạp đảo.
Vừa đi vừa dừng, không có mục đích gì.
Thỉnh thoảng hắn lại gặp một vài tu sĩ của Thanh Hạp đảo, đa số là những tu sĩ trẻ tuổi, bối phận thấp, là Luyện Khí sĩ dưới ngũ cảnh, về phần những tỳ nữ tạp dịch kia, tất nhiên là họ không dám tùy tiện rời khỏi phủ đệ.
Nhìn thấy Trần Bình An, bọn họ đều sẽ chào hắn là Trần tiên sinh, bởi vì vốn không rõ gốc gác của người trẻ tuổi này, chỉ nghe nói là khách quý do Cố Xán đích thân mời đến Thanh Hạp đảo. Không chỉ có vậy, mỗi ngày Cố Xán đều sẽ đi qua gian phòng gần sơn môn kia ngồi một chút, tâm sự với vị khách quý này, đây chính là chuyện lạ như mặt trời mọc đằng tây.
Chỉ là sau khi nhận ra vị chưởng quỹ tiên sinh này hiền hòa với tất cả mọi người thì ngược lại lại làm cho người ta suy nghĩ không thông, trong lúc vô tình, lòng kính sở đã giảm đi rất nhiều.
Chẳng lẽ đây chỉ là khung hoa thôi sao? Ví dụ như là đồng hương của tiểu ma đầu? Hoặc là vãn bối nhà mẹ đẻ của vị phu nhân kia? (Khung hoa: người chỉ được cái mã ngoài, không có tính thực tế)
Trần Bình An bước đi trên con đường tĩnh mịch, hắn chợt dừng chân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận