Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1551 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (6)



Chương 1551 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (6)




Bùi Tiền há to mồm, nhanh chóng đứng dậy chạy đến rìa vách núi, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía bóng lưng tiêu sái đang ngự kiếm kia.
Dường như Chu Liễm và Thạch Nhu cũng đã biết được đáp án, phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm được giấu bên dưới thanh kiếm tiên kia.
Bùi Tiền ngoác giọng hô lên: “Sư phụ, đừng bay xa quá nha.”
Trong gió núi, Trần Bình An có hơi cong gối giẫm lên thanh kiếm tiên kia dường như có cùng tâm ý với hai thanh phi kiếm kia, vỏ kiếm Kiếm tiên hướng lên, bỗng nhiên bay lên trên cao, Trần Bình An cùng trường kiếm dưới chân phá vỡ một tầng biễn mây, không tự chủ được mà đứng yên lơ lửng đó, dưới chân hắn chính là biển mây màu vàng kim mênh mông bát ngát.
Giữa trời đất này, có cảnh đẹp tuyệt mỹ chẳng thể nói bằng lời.
Giờ Trần Bình An mới nhận ra lúc đầu mình ngự kiếm viễn du, trong mắt hắn, thế này so với khi đứng trên đò ngang nhìn lên biển mây là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Trần Bình An nhìn ngắm biển mây hồi lâu, sau khi mặt trời lặn về tây rơi xuống biển, ánh sáng vàng cũng dần dần tan biến, Trần Bình An đứng trên trường kiếm nhắm mắt lại, nín thở ngưng thần luyện tập kiếm lô lập thung.
Trần Bình An thu kiếm lô lập thung lại, chỉ trong chớp mắt, lòng hắn hơi rung động, lẩm bẩm nói: “Tào Từ lại đột phá rồi?”
Sau khi Chu Liễm phát hiện Trần Bình An ngự kiếm quay trở lại sạn đạo, hắn ta có cảm giác, trên người Trần Bình An có thứ gì đó khác hẳn.
Đó là một loại cảm giác rất khó có thể diễn tả.
Sau khoảng thời gian Trần Bình An và Chu Liễm ở chung sớm chiều, mới có thể ý thức được sự thay đổi nhỏ bé này, giống như là... Gió xuân thổi lên mặt hồ, làm gợn lên từng làn sóng nước lăn tăn.
Trần Bình An bảo Bùi Tiền đã đợi hơn nửa ngày đi ngủ trước, lần đầu tiên gọi Chu Liễm đến uống rượu cùng, hai người ngồi xếp bằng trên sạn đạo bên vách núi, Chu Liễm cười hỏi: "Ta có thể nhìn ra thiếu gia có chút vui vẻ? Là bởi vì cảm giác khi ngự kiếm đi xa quá tuyệt vời hay sao?"
Trần Bình An hỏi ngược lại: "Còn nhớ Tào Từ không?"
Chu Liễm cười nói: "Sao lão nô có thể quên cái tên này, thiếu gia đã bại ba trận ở bên Kiếm Khí Trường Thành, lão nô hận không thể thấy được người có thể để cho thiếu gia thua mà tâm phục không phục kia, sau đó sẽ dùng mấy quyền đánh chết y, để sau này đỡ phải tranh giành vận mệnh của võ giả trong thiên hạ với thiếu gia, làm trì hoãn việc thiếu gia bước lên cảnh giới thứ mười một trong truyền thuyết, Võ Thần cảnh."
Trần Bình An không có ý định nói đùa những chuyện nịnh nọt này với Chu Liễm, thong thả uống rượu: "Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, Tào Từ có khả năng lại phá cảnh rồi."
Chu Liễm khó hiểu hỏi: "Vậy sao thiếu gia lại còn cảm thấy vui vẻ? Cái ghế đệ nhất thiên hạ này không thể chứa được cái mông của hai người. Đương nhiên, bây giờ giữa thiếu gia và Tào Từ mà nói này thì vẫn còn quá sớm."
Trần Bình An uống một ngụm rượu Lão Giao Thùy Tiên trong hồ lô dưỡng kiếm, hỏi: "Ngươi nói những võ phu thuần túy như chúng ta luyện quyền học võ là vì cái gì?"
Chu Liễm cười nói: "Đương nhiên là vì giành được đại giải thoát, đại tự do, làm được gặp được những chuyện mình muốn làm thì có thể làm, gặp phải những chuyện mình không muốn làm thì có thể nói chữ "Không". Tuy nói thứ mà mỗi một người đệ nhất thiên hạ trong lịch sử của Ngẫu Hoa Phúc Địa theo đuổi sẽ có chút khác nhau, thế nhưng ở trên phương hướng này lại như trăm sông đổ về một biển. Tùy Hữu Biên, Lộ Bạch Tượng, Ngụy Tiện và Chu Liễm ta đều giống nhau. Có điều suy cho cùng thì Ngẫu Hoa Phúc Địa chỉ là một địa phương nhỏ, cảm xúc của tất cả mọi người đối với việc trường sinh bất tử không sâu, cho dù là chúng ta đều là những người đã từng đứng ở nơi cao nhất trong thiên hạ thì cũng chưa từng suy nghĩ về điều đó quá nhiều, bởi vì chúng ta chưa bao giờ biết thì ra còn có "thiên thượng ", Hạo Nhiên thiên hạ mạnh hơn bọn ta nhiều. Đi vào con đường tu tiên này thì trong bốn người chúng ta có Ngụy Tiện là người đi được xa nhất, người ta làm Hoàng Đế mà, được thần tử bách tính gọi vạn tuế thì ít nhiều sẽ nghĩ đến chuyện ngàn tuổi vạn tuổi.”
Trần Bình An chỉ chỉ chính mình: "Chuyện lúc trước ta không có nói cho ngươi biết nhiều, khởi điểm khiến ta luyện quyền là vì bị người ta chặt đứt cầu Trường sinh, nhất định phải dựa vào việc luyện quyền để giữ được mạng sống, cứ tiếp tục kiên trì như vậy mà sống, đợi đến khi dựa theo ước định, đeo trên lưng thanh kiếm do Nguyễn Cung rèn đúc kia, đi tới Đảo Huyền Sơn đưa kiếm cho Ninh cô nương, chờ lúc ta đi được một quãng đường rất xa rất xa, cuối cùng cũng đến được Đảo Huyền Sơn, gần như đã sắp luyện xong trăm vạn quyền, vào lúc ấy thật ra nơi sâu xa ở trong lòng ta đã sinh ra chút nghi ngờ, lúc đó đã không cần phải luyện quyền mới có thể sống tiếp, Trần Bình An ta cũng không phải loại người thích đi khắp nơi tranh vị trí đệ nhất kia, vậy tiếp theo phải làm gì bây giờ?"
"Trở thành một Chu Hà tiếp theo sao? Không khó, hay là một Tống Vũ Thiêu khác của Sơ Thủy quốc, cũng không tính là khó, hay là cúi đầu luyện thêm trăm vạn quyền nữa, có thể hy vọng xa vời rằng sẽ có được phong thái của võ phu Kim Thân cảnh? Phải biết rằng, lúc đó ta đang ở Kiếm Khí Trường Thành, là nơi có nhiều kiếm tu nhất ở trên đời này, căn nhà tranh cách chỗ ta ở vài bước đường là một lão đại kiếm tiên có tư cách và sự trải nghiệm già dặn nhất trong Kiếm Khí Trường Thành, dưới chân ta có chữ do lão đại kiếm tiên khác khắc xuống, cũng có chữ do A Lương khắc xuống, ngươi cảm thấy ta sẽ không muốn luyện kiếm sao? Rất muốn."



Bạn cần đăng nhập để bình luận