Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1536 - Đêm Mưa Giang Hồ (2)



Chương 1536 - Đêm Mưa Giang Hồ (2)




Trên cái bàn được chế tác tinh xảo trước mặt Bùi Tiền cũng có hai bình rượu Lão giao Thùy Tiên, chẳng qua Tử Dương phủ rất hiểu ý người, đã sớm chuẩn bị cho tiểu nha đầu một bình rượu trái cây thanh ngọt mát lạnh. Bùi Tiền đứng dậy nâng chén theo trông rất vui vẻ.
Tử Dương phủ đúng là một nơi tốt mà.
Bùi Tiền hạ quyết tâm sau này nó phải thường xuyên lải nhải bên tai sư phụ, sau này phải thường xuyên đến Tử Dương phủ làm khách, mặc dù ngoại hình của Ngô Ý kia cũng không xinh đẹp cho mấy, kém hơn nhiều so với Hoàng Đình, Diêu Cận Chi nhưng con người này tốt tính, chiêu đãi khách cũng rất nhiệt tình, chẳng tìm ra chút sơ sót nào! Dù sao cũng đâu cần sư phụ cưới về nhà làm sư nương của nó, chuyện tướng mạo gì đó không quan trọng lắm.
Sau đó Ngô Ý không chú ý nhiều đến Trần Bình An nữa, cứ như một buổi tiệc lớn bình thường của tiên gia trên núi.
Các loại sơn hào hải vị, món ngon vật lạ được bưng lên bởi bàn tay của các nữ tu trẻ tuổi dáng người uyển chuyển như những cánh bướm bước vào yến tiệc Tuyết Mang đường.
Phủ chủ Hoàng Chử không hổ là người phụ trách chuyện giao lưu đối ngoại của Tử Dương phủ, là một người rất biết nói chuyện. Hắn dẫn đầu mời rượu Ngô Ý, nói những lời dí dỏm, nhận được nhiều sự tán thưởng của cả sảnh đường.
Ngô Ý không nói gì nhiều nhưng tư thái tối nay đã gần gũi và bình dị hơn nhiều so với những buổi yến tiệc của Tử Dương phủ trong quá khứ, hệt như hai người khác nhau, còn chủ động nói đến những chuyện lý thú trên núi. Đám người của Tử Dương phủ tất nhiên là liên tục phát ra tiếng cười, thật ra Ngô Ý là một người có tính cách nghiêm túc, nếu như những lời kia được nói ra từ trong miệng Hoàng Chử thì không chừng đúng là chẳng kém gì tiên sinh kể chuyện hết, nhưng khi được nói ra từ miệng Ngô Ý, Trần Bình An nghe xong thấy không mấy buồn cười, nhưng giọng nói tiếng cười ở Tuyết Mang đường đúng là người này còn chân thành hơn người kia, khuôn mặt cũng đầy vẻ tự nhiên.
Chắc đây cũng là một phần của giang hồ nhỉ.
Thật ra lần đầu tiên Trần Bình An có loại cảm giác này là đại chiến kết thúc, gặp được vị hoàng đế của Nam Uyển quốc ở trong tòa Ngẫu Hoa phúc địa hư ảo kia.
Tiêu Loan phu nhân cầm chén rượu trong tay, chầm chậm đứng dậy.
Tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý không ồn ào nữa, trong lúc nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tiêu Loan phu nhân mỉm cười nói: “Tiêu Loan thay mặt cho Thủy thần phủ Bạch Hạc giang, kính Nguyên quân lão tổ một ly.”
Ngô Ý vờ như không nghe thấy, nhưng ánh mắt lại đang dừng lại trên người Tiêu Loan phu nhân.
Tư thái như thế này rõ ràng là Ngô Ý vốn không muốn cho Thủy thần phủ Bạch Hạc giang mặt mũi, Tiêu Loan ngươi đừng mơ có được chút thể diện nào ở Tử Dương phủ này.
Tôn Đăng Tiên thiếu chút nữa là tức nổ phổi, hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm đặt lên trên bàn, toàn thân run rẩy.
Ngô Ý vừa giống như cố ý lại vừa giống như vô ý liếc nhìn về phía Trần Bình An, người kia đang quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với Bùi Tiền, giống như đang khuyên bảo nha đầu này đến nhà người ta làm khách, nhất định phải ngồi cho ra dáng, ăn cho nhã nhặn, chớ nên đắc ý mà quên đi tư thái, rượu trái cây không phải rượu, chẳng thể dựa vào cái cớ uống say mặc kệ hết tất cả được. Bùi Tiền ngồi thẳng lưng lên, chẳng qua chỉ mới gật gù ra vẻ rồi lại cười hì hì bảo hiểu rồi mà hiểu rồi mà, kết quả lại chịu một trận giáo huấn ra trò của Trần Bình An.
Ngô Ý thấy Trần Bình An không có ý muốn xen vào thì liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, ngáp một cái, một tay nắm cổ chiếc bình đặc chế đựng Lão giao Thùy Tiên nhưỡng khẽ lắc lắc, một tay chống cầm lên, uể oải hỏi: “Bạch Hạc giang? Ở đâu đấy?”
Sau đó Ngô Ý lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Chử, hỏi: “Cách Tử Dương phủ chúng ta bao xa?”
Hoàng Chử nhanh chóng đứng dậy đáp lại một cách cung kính: “Hồi bẩm lão tổ tông, Thủy thần phủ Bạch Hạc giang này chỉ cách Tử Dương phủ chúng ta một Thiết Khoán hà, lộ trình đường thủy là ba trăm dặm.”
Ngô Ý tỏ ra vẻ giật mình: “Thế cũng đâu xa mấy?”
Không xa, giống như hàng xóm vậy. Người ta có câu tục ngữ bà con xa không bằng láng giềng gần, đối với gia phả tiên sư và sơn thủy thần chỉ mà nói, lộ trình đường đi ba trăm dặm chẳng qua chỉ trong cái chớp mắt mà thôi, tương đương với quãng đường mà đám phàm phu tục tử kia đi tản bộ sau bữa ăn tối. Nếu là vậy, trong mấy trăm năm này, Thủy thần phủ Bạch Hạc giang lại tỏ ra thái độ như cả đời này cũng không muốn qua lại với Tử Dương phủ bọn họ thế kia, trong mắt Ngô Ý thì không khác gì là Tiêu Loan phu nhân đang khiêu khích nàng.
Chẳng qua đối với chuyện này, Ngô Ý có cách nghĩ của riêng mình nên mới tùy ý cho Thủy thần phủ Bạch Hạc giang tự do tự tại đi mở mang bờ cõi, không lên tiếng bảo tu sĩ Tử Dương phủ và Tích Hương miếu Thiết Khoán hà ngăn cản.
Cả tòa Tuyết Mang đường đang vô cùng hòa thuận vui vẻ bỗng nhiên trở nên tràn đầy sát khí chỉ trong giây lát.
Tiêu Loan phu nhân cứ đứng giơ hai tay bưng chén rượu như thế, nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt xinh xắn cũng không thay đổi: “Mong Động Linh Nguyên quân thứ tội, Tiêu Loan ta sẽ tự phạt một ly.”
Ngay vào lúc Tiêu Loan phu nhân giơ cánh tay lên, Ngô Ý đột nhiên xòe bàn tay ra vỗ hai lần trên không trung: “Tiêu Loan, phủ Tử Dương nho nhỏ nào xứng để được nhận rượu phạt của một vị nhất giang chính thần. Hoàng Chử, ngươi làm phủ chủ kiểu gì vậy, Tiêu Loan người ta không đến đây thăm hỏi thì ngươi không biết chủ động đến Thủy thần phủ nhà người ta à? Nhất định phải chờ vị Giang thần phu nhân này chủ động đến gặp ngươi à? Ta thấy cái giá của ngươi chắc so được với hoàng đế Hồng thị rồi đó. Nhanh lên đi, ngơ ngác gì đó, mau chủ động kính phu nhân một chén rượu đi. Thôi đi, Hoàng Chử ngươi tự phạt ba chén là được.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận