Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1304: Sau Ly Biệt Lại Có Tương Phùng ((

Chương 1304: Sau Ly Biệt Lại Có Tương Phùng ((Chương 1304: Sau Ly Biệt Lại Có Tương Phùng ((
Chương 1304: Sau Ly Biệt Lại Có Tương Phùng (3)
Khi mọi người vây quanh bàn húp cháo, trước sau quay đầu nhìn về phía sân nhà giếng trời ngoài phòng, một bóng người trắng như tuyết từ chỗ bóng tối của hành lang chói mắt bay ra, sau khi đứng vững, người nọ tươi cười sáng lạn.
Là một vị thiếu niên lang thần tiên áo trắng.
So với Trần Bình An, càng có tiên khí hơn.
Bùi Tiền kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến kia, không biết vì sao, ma xui quỷ khiến lấy ra Bảo Tháp Trần Yêu Phù, vội vàng dán lên trán mình.
Trần Bình An buông đũa, thở dài.
Vẻ mặt bốn người bức họa cuộn tròn đều tràn đầy nghi hoặc.
Người này trừ ăn mặc dung mạo xuất chúng, nhìn không ra tu vi sâu cạn, ngay cả là thần tiên trên núi hay là võ phu thuần túy, đều khó mà nói.
Nhưng càng như thế, trong lòng bốn người càng thiếu tự tin.
Trần Bình An đứng lên, tới gần bậc cửa thì dừng bước, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Thiếu niên áo trắng lệ nóng lưng tròng, môi run run, rất cảm động lòng người, khóc lóc lao về hướng Trần Bình An, tựa như muốn ôm cổ Trần Bình An, kể nỗi khổ ly biệt,"Đệ tử cứu giá chậm trễ, để tiên sinh bị nhiều oan uống như vậy, đệ tử Thôi Đông Sơn chết trăm lần cũng khó chuộc lại... A..."
Trần Bình An trực tiếp một cước đá tên "đệ tử” ghê tởm kia trở về.
Bùi Tiền trợn to mắt, kẻ này là từ đâu mọc ra vậy, hóa ra là muốn tranh sư phụ tiên sinh với mình? Thiếu niên áo trắng xoay tròn vô số vòng trên không trung, hai tay áo phiêu đãng, đẹp như một đám mây trắng bị tiên nhân đưa tay đây ra.
Thôi Đông Sơn sau khi đứng vững người, lau nước mắt, chạy chậm đến,"Tiên sinh dọc đường màn trời chiếu đất, đi xa thiên hạ đâu chỉ trăm vạn dặm, vất vả rồi, quá vắt vả rồi. Đệ tử không thể ở bên cạnh bầu bạn, vì tiên sinh giải ưu đôi chút, đáng chết, thật sự là đáng chết."
Trong lòng Lô Bạch Tượng hiểu rõ, nhớ Trần Bình An từng nói mình có vị đệ tử "không ký danh", cầu học ở thư viện Sơn Nhai của Đại Tùy, biết chơi cờ, có cơ hội có thể luận bàn một chút.
Trần Bình An xoay người ngồi trở lại băng ghế, Bùi Tiền trên trán còn dán lá bùa giấy vàng do dự một phen, đề trống chỗ ngồi của mình, đi tới ngồi bên cạnh Tùy Hữu Biên.
Thôi Đông Sơn sải bước đi qua bậc cửa, nhưng không ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, đầu tiên là tự đi vào nhà bếp tìm bát đũa, cuối cùng ngồi với Lô Bạch Tượng ở trên một băng ghé. Thôi Đông Sơn vừa định gắp một miếng chao để bỏ vào cháo dùng, bỗng nhiên buông đũa, "Đệ tử đau lòng không hạ đũa nỗi."
Trần Bình An đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi dựa theo nội dung trên lá thư ta gửi cho Lý Bảo Bình nên chạy tới đây? Nhưng ngươi tới Thanh Loan quốc làm gì, dù sao ta cũng phải đi thư viện Sơn Nhai tìm các ngươi. Là vì trận tranh luận Phật Đạo này?”
Thôi Đông Sơn cười nói: "Gà con mỗ nhau tranh đồ ăn, có gì đáng xem, ta sợ không cẩn thận..."
Ở trong mắt mọi người, thiếu niên thần tiên khẩu khí thật lớn đột nhiên tự tát mình một bạt tai,"Không khoác lác thì chết à." Sau đó Trần Bình An không hỏi gì nữa, Thôi Đông Sơn cũng chỉ hạ đũa như bay, ăn không ít.
Sau khi ăn xong Chu Liễm và Bùi Tiền thu dọn bàn, Thôi Đông Sơn hỏi lão nhân còng cần hỗ trợ hay không, Chu Liễm khách khí nói không cần, Thôi Đông Sơn ò một tiếng, liền theo Trần Bình An rời khỏi phòng, tiêu sái bước đi về hướng giếng trời.
Lô Bạch Tượng hỏi một câu,"Lát nữa rảnh rỗi, có thể đánh một ván cờ với ngươi hay không?”
Thôi Đông Sơn đầu cũng không ngoảnh lại, khoát tav."Không biết chơi." Chờ vị thiếu niên áo trắng này rời khỏi tầm nhìn, mọi người liền không hẹn mà cùng cảm thấy như trút được gánh nặng.
Chu Liễm đứng ở cửa phòng bếp, lau vết nước trên tay, nhìn về phía Ngụy Tiện ngồi ở trên bậc thang, cười hỏi: "Sao rồi hả?"
Ngụy Tiện lạnh nhạt nói: "Sát kiến uyên ngư giả (1)."
(1) Sát kiến uyên ngư giả bắt tường - tra rõ đến tận chỗ có thể nhìn thấy cá ở vùng nước sâu là chẳng tốt lành gì.
Lô Bạch Tượng thì hỏi Tùy Hữu Biên "Ngươi cảm thấy người này đang cho rằng ta không có tư cách đánh cờ với hắn, hay là sợ bản thân bị bêu xấu?"
Tùy Hữu Biên đáp không đúng câu hỏi, "Cái túi da này, có chút cổ quái."
Bùi Tiền thò thụt ở cửa phòng chính bên kia, như muốn trốn tránh thiếu niên lang tuần mỹ áo trắng bay bay kia, sợ trong nháy mắt hành lang bên kia lại chạy ra.
Xem ra là thật sự rất sợ người này.
Chỉ thời gian một bữa cơm, đã khiến Bùi Tiền coi Thôi Đông Sơn này như là mãnh thú nước IER Trần Bình An dẫn Thôi Đông Sơn tản bộ trong ngõ ngách của thôn, trên mặt đất đều là những phiến đá bóng loáng như gương. Thôi Đông Sơn thành thành thật thật đi theo phía sau Trần Bình An, ngõ hơi âm u giữa hai bức tường cao ngất, mặt đất màu xanh, tiên sinh đệ tử hai người, tựa như hai con chim tước trắng.
Thôi Đông Sơn đây nhanh bước chân, sóng vai mà ởi cùng Trần Bình An, một tay để sau lưng, một tay vỗ mặt tường, nhẹ nhàng nói: "Nghe nói tiên sinh đạt được một bộ dương thần thân ngoại thân của Đỗ Mậu đại tu sĩ Phi Thăng cảnh? Cái này tương đương với thể phách tu sĩ Tiên Nhân cảnh, trình độ cứng cỏi đủ để so với cửu cảnh võ phu, càng miễn bàn bộ thể xác tiên nhân để lại này, đã sớm bị Đỗ Mậu chế tạo gầy dựng tương tự một tòa động thiên phúc địa nhỏ, ai có thể tu hú chiếm tổ, người đó sẽ đạt được một con đường đại đạo bằng phẳng tất nhiên chen thân thượng ngũ cảnh."
Trần Bình An hỏi: "Nghe nói? Ngươi nghe ai nói?"
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: "Sơn nhân tự có diệu kế, đệ tử tự có con đường."
Trần Bình An lập tức hỏi: "Ngươi muốn khối thể xác tiên nhân để lại này?"
Thôi Đông Sơn vẻ mặt phức tạp, lắc đầu nói: "Bộ túi da bây giờ của ta vốn là thể xác tiên nhân thượng cô để lại, hơn nữa là thân thể giao long nơi nào đó của Cổ Thục, so với bộ dương thần chi thân của Đỗ Mậu, về trình độ quý hiếm chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ là thứ tốt giá trị liên thành, ai nhìn thấy mà không thèm thuồng động lòng? Nếu tiên sinh thương đệ tử, vung tay lên, tặng lại thể xác tiên nhân này cho đệ tử, đệ tử chắc chắn cảm động đến rơi nước mắt, làm trâu làm ngựa cho tiên sinh...”
Trần Bình An hỏi: "Chạy đi đâu tìm âm vật cường đại xứng đôi một bộ thê xác tiên nhân đi lại? Anh linh di chỉ chiến trường cổ đại? Hay là một ít quỷ soái quỷ vương bãi tha ma quan lại kinh thành?”
Thôi Đông Sơn cợt nhả nói: "Thì ra tiên sinh rất thuần thục đối với chuyện tu hú chiếm tổ, nhưng đệ tử có tin tức không tốt muốn nói cho tiên sinh, chiến trường cổ vô số âm binh âm tướng bồi hồi không đi cũng tốt, bãi tha ma mai táng mấy vạn máy chục vạn người chết uỗng cũng thế, thứ đồ chơi thai nghén ra vẫn là quá nhỏ, nếu nói tu vi, cùng lắm chính là quỷ vật Nguyên Anh, căn bản không áp được thể xác tiên nhân để lại, đi vào đó chính là một vạc dầu sôi, một tòa thủy lao, hai bên ăn mòn lẫn nhau, không cái nào có kết cục tốt. Cho nên xét đến cùng, vẫn là dựa vào thể diện cùng vận may của tiên sinh, có thể tìm được âm vật trời sinh căn cốt cứng cỏi, xương cốt cực cứng rắn hay không, về phần cảnh giới âm vật quỷ mị cao thấp, ngược lại sẽ không quan trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận