Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1349 - Pháp Đao Đạo Sĩ (3)



Chương 1349 - Pháp Đao Đạo Sĩ (3)




Liễu lão thị lang tuy giỏi đánh cờ, dù đánh cờ với mấy vị kỳ đãi chiếu của Thanh Loan quốc cũng không rơi vào thế yếu, nhưng tất nhiên sẽ không lấy hôn nhân đại sự của con gái ra giỡn, từ chối lần nữa.
Từ đó về sau thiếu niên tuấn mỹ cứ cách mỗi một ngày tới nhà chèo kéo một lần, mà vị tiểu thư kia cũng theo đó từ từ gầy yếu, tiều tụy hầu như không thể nào đi lại bình thường, Liễu lão thị lang lúc này mới ý thức được tai họa trước mắt, lập tức bảo người đi kinh thành cầu viện, nhưng người nọ thế mà lại gặp quỷ dựng tường, nhiều lần trở về Sư Tử viên, như thế nào cũng không đi ra khỏi đường nhỏ sơn thủy kia. Cũng may một vị khách khanh phụ tá Sư Tử viên hiểu chút việc tiên gia, vất vả mưu tính một phen, mới thật không dễ gì mang sóng gió của Sư Tử viên truyền ra ngoài.
Đầu tiên là một vị lão thần tiên đạo quan kinh thành giao hảo với Liễu thị khẳng khái mà đến, thành công phá vỡ sơn thủy mê chướng, thành công tiến vào Sư Tử viên, canh giữ ở dưới tú lầu của thiếu nữ đáng thương, lập đàn làm phép, vẽ bùa bốn phương, kết quả ngày hôm sau Sư Tử viên phát hiện vị thần tiên Long Môn cảnh đức cao vọng trọng này bị trói chặt hai tay, trần truồng treo ở trên một cái cây to. Sau khi được cứu, lão quan chủ xấu hổ không chịu nổi, chỉ nói con hồ yêu này đạo hạnh quá cao, hắn không phải đối thủ.
Từ đó về sau từng nhóm luyện khí sĩ đến đuổi hồ yêu, có người hiệp nghĩa ngưỡng mộ gia phong Liễu thị, cũng có người vì ba món đồ cổ tổ truyền của Liễu lão thị lang mà đến.
Đều bị hồ yêu kia trêu chọc khốn đốn không chịu nổi.
Dẫn tới hồ yêu công khai nói với Liễu lão thị lang, nó mười ngày bái phỏng Sư Tử viên một lần, “cha vợ” cứ việc mời khách khắp nơi, đấu pháp cùng hắn vị rể hiền này, để cho Sư Tử viên biết nó lợi hại, về sau thành người một nhà, tai họa hôm nay, tất nhiên là câu chuyện đẹp sau này.
Trần Bình An yên lặng chú ý nghe.
Vị thiếu nữ tuổi trăng tròn chóp mũi có chút tàn nhang kia, là con gái của quản gia Sư Tử viên. Thiếu nữ dọc đường đều chưa mở miệng nói chuyện, lúc trước có lẽ là cùng phụ thân ở đình nghỉ chân nói chuyện phiếm mà thôi.
Trước khi vào vườn, liếc lá Thiêu Đăng Phù kia trên trán Bùi Tiền, Trần Bình An lặng lẽ lấy ngón tay điểm một phát, lá bùa cực kỳ mẫn cảm đối với âm sát khí cũng không có động tĩnh.
Trần Bình An liền không có ý định tháo xuống lá bùa nữa, tâm tình cũng không thoải mái, con hồ yêu to gan lớn mật này, khẳng định có chỗ độc đáo trong thuật pháp của nó, nói không chừng thật sự là đại yêu cỡ Địa tiên.
Sư Tử viên bây giờ còn có ba nhóm tu sĩ, chờ đợi năm ngày sau hồ yêu lộ diện.
Cộng thêm Trần Bình An, chính là bốn nhóm người.
Bọn Trần Bình An được lão Triệu quản gia Liễu thị đưa tới chỗ nghỉ, lần lượt thu xếp ở bốn góc căn tú lâu kia của tiểu thư Sư Tử viên, thật ra hồ yêu qua lại vô tung, loại bố trí thô thiển này, chẳng qua là thoáng trấn an lòng người mà thôi.
Trên đường đi tới chỗ ở, nhìn hết phong cảnh mê người của Sư Tử viên, sảnh lầu đài các, hiên bè đình hành lang, tường mái cỏ cây, tấm biển câu đối, đều cho người ta một loại cảm giác thoải mái như tự nhiên.
Thư hương môn đệ, nếu là đã phú lại quý, ở vườn rừng tư gia này, tản bộ trong đó, cho dù không giao tiếp với ai, không có cầm kỳ thư họa uống rượu thưởng trà, cũng có thể khiến người ta vui tai vui mắt như vậy.
Không có vàng ngọc cả sảnh đường như trong tưởng tượng của dân chúng phố phường, càng không có mấy cái đòn gánh vàng, mấy cái ghế bạc đặt ở trong nhà.
Gác cổng tể tướng thất phẩm quan, trước nhà thế tộc không chó sủa.
Nếu không nói quyền thế cao thấp, chỉ nói quan cảm môn phong, một số nhà giàu mới nổi, xét cho cùng là không thể so sánh với trâm anh thế tộc thật sự.
Bốn người bọn Trần Bình An ở lại một tòa tiểu viện một cửa lịch sự tao nhã, thật ra vị trí đã qua hoa viện, cách tú lâu chỉ hơn trăm bước, không hợp với phong tục lễ nghi, Bảo Bình Châu một số địa phương lý học độc tôn, sẽ cực kỳ chú ý nữ tử đại môn không ra nhị môn không bước, lại có cái gọi là thông gia chi hảo, chỉ là hôm nay thiếu nữ kia tính mạng khó bảo toàn, Liễu lão thị lang người làm cha lại không phải là kẻ cổ hủ, tự nhiên không rảnh chú ý những thứ này.
Liễu lão thị lang có ba con trai hai con gái, con gái lớn đã gả cho tuấn ngạn thế tộc môn đăng hộ đối, trong tháng giêng theo phu quân cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ, nào ngờ không đi được nữa, vẫn ở lại Sư Tử viên. Con cái còn lại cũng là quang cảnh thảm đạm như vậy, chỉ có trưởng tử, làm quan phụ mẫu một huyện phụ cận hà bá từ miếu, chưa về nhà đón Tết, mới tránh được một kiếp, sau khi xảy ra chuyện Liễu lão thị lang truyền thư ra ngoài, trong đó có một phong thư nhà, dùng từ nghiêm khắc, không cho phép trưởng tử quay về Sư Tử viên, tuyệt đối không thể vì việc riêng mà bỏ việc công.
Con trai thứ hai của Liễu lão thị lang đáng thương nhất, rời nhà một chuyến, lúc trở về đã là người què.
Nói là Liễu lão thị lang, thật ra Liễu Kính Đình tuổi không tính là quá lớn, chỉ là xuất thân thần đồng, khoa cử trôi chảy vô cùng, mười tám tuổi đã đỗ trạng nguyên, trên con đường làm quan một bước lên mây, làm quan ba mươi năm, trong đó có mười hai năm là ngồi ở trên vị trí Lễ bộ thị lang, cho nên sau khi chưa năm mươi tuổi đã từ quan thoái ẩn, trên dưới triều dã đều thích kính xưng là Liễu lão thị lang.
Trần Bình An vừa buông hành lý xuống, Liễu lão thị lang đã tự mình tới nơi, là một vị lão giả khí độ phong nhã, một thân văn khí nồng đậm, tuy gia tộc gặp nạn lớn, nhưng Liễu Kính Đình vẻ mặt vẫn thong dong như thường, lúc nói chuyện với Trần Bình An, chuyện trò vui vẻ, không phải là thần thái miễn cưỡng cười vui, chỉ là sầu lo cùng mỏi mệt trên khuôn mặt lão nhân, khiến Trần Bình An quan cảm rất tốt, đã có sự trầm ổn thân là đứng đầu một nhà, lại cảm tình chân thành của người làm cha.
Tiễn Liễu Kính Đình đến ngoài cửa sân, lão thị lang cười bảo Trần Bình An có thể đi lại nhiều hơn ở Sư Tử viên.
Trở lại sân, Bùi Tiền ở trong phòng chép sách, trên đầu dán lá bùa kia, dự định dù ngủ cũng không tháo xuống.
Thạch Nhu có chút bất đắc dĩ, vốn sân không lớn, chỉ ba gian phòng ở, quản gia Sư Tử viên vốn nghĩ rằng hai vị tùy tùng cao tuổi nhét chung vào một gian phòng cũng không tính là đãi khách thất lễ.
Nào biết nữ quỷ xương khô ở trong thể xác “Đỗ Mậu”, để Thạch Nhu và Chu Liễm lão háo sắc ở một gian phòng, Thạch Nhu thà rằng mỗi đêm ở trong sân thức đến trời sáng, dù sao làm âm vật, ngủ hay không ngủ cũng không tổn hại hồn phách nguyên khí.
Chỉ là Trần Bình An nói muốn cô ở nhà chính bên kia, hắn đến chen chúc với Chu Liễm.
Thạch Nhu do dự một lát, gật đầu đáp ứng, nói một tiếng cảm ơn.
Chu Liễm vẻ mặt tiếc nuối, Thạch Nhu nhìn thấy trong lòng lật sông nghiêng biển.
Chu Liễm quay đầu nhìn lại ngoài cửa sân, Trần Bình An gật gật đầu với lão, Chu Liễm liền đứng dậy đi mở cửa, nơi xa sáu người đi tới, hẳn là hai đám người trong luyện khí sĩ đến Sư Tử viên hàng yêu trừ ma.



Bạn cần đăng nhập để bình luận