Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 836: Phía Trên Đại Đạo (1)

Chương 836: Phía Trên Đại Đạo (1)Chương 836: Phía Trên Đại Đạo (1)
Chương 836: Phía Trên Đại Đạo (1)
"Lão giao lần này ra tay rất là cổ quái, hơn nữa xem thủ đoạn nó đánh chết tên kiếm tu Kim Đan kia, hoặc là đã phá cảnh, tễ thân trên ngũ cảnh, hoặc là đã có người ở Giao Long Câu âm thầm bày trận, biến nơi đây thành tồn tại cùng loại với học cung thư viện Nho gia. Nói không chừng là một vị cao nhân bàng môn tả đạo nào đó đã nhìn trúng cái khối phi địa này, mới khiến cho lão giao có cơ sở khiêu chiến cùng Bà Sa châu nho gia thánh nhân. Có thể bát luận là Ngọc Phác cảnh, hay là một vị Ngụy thánh, một khi nó toàn lực ra tay, không có ta ở đây, một người ngươi rất khó ứng phó.” Quế phu nhân có chút do dự, không vội vàng chạy tới Quế Hoa Đảo, thậm chí cố ý giảm chậm tốc độ nói chuyện, trong lúc cân nhắc lợi hại, giữa kiếp sống tu đạo dài dòng, Quế phu nhân biết đặt mình bên trong khốn cảnh chung quanh mờ mịt, làm mười sự kiện trăm sự kiện, cũng không như làm cho đúng một sự kiện.
Ba mặt nước biên như vỡ đê, đập hướng chiếc độ thuyền nơi "đáy bát".
Trên Quế Hoa Đảo, trừ Chu tổ tông quế thụ nơi đỉnh núi, còn lại hơn một ngàn quế thụ, đồng thời lá rụng rào rào, từng mảng từng mảng lá rụng không đợi rơi xuống đất, đã cùng nhau bay về phía không trung, không hề là lộn xộn, sau khi lá quế lục tục huyền đình giữa không trung, thành hình một nửa vòng tròn, che kín Quế Hoa Đảo, sau đó lá quế nháy mắt đốt thành tro tẫn, tan thành mây khói, chỉ để lại một luồng linh khí xanh biếc ở tại chỗ, ngưng tụ thành một lớn viên cầu nhỏ, giữa linh cầu lá quế lớn cỡ hạt dẻ rừng, lan tràn khắp bốn phía từng sợi tơ u lục, đan xen vào với nhau.
Nước biển mãnh liệt, độ thuyền như một chiếc thuyền con, lá quế ân chứa linh khí liên kết lẫn nhau, giống như người chèo thuyền dùng sức quăng ra một cái lưới lớn, chỉ là lần "quăng lưới" này không để bắt cá, chỉ đễ che mưa.
Khi nước biển đánh lên phía trên chiếc lưới lớn, hoa sóng kích động, nhưng mà không có một giọt nước nào thâm thấu qua lưới, rơi xuống Quế Hoa Đảo, độ thuyền chỉ là hơi hơi lay động, hơn nữa sau khi tổ tông quế thụ bày biện ra tư thái cành lá cấp tốc sinh trưởng huyền diệu, mặt đất nơi đỉnh núi rạn nứt, xuất hiện đông đảo khe rãnh, lộ ra rễ cây uốn lượn của cây quế cô thụ. Cả tòa Hoa Quế Đảo theo đó bắt đầu chậm rãi bay lên, như là nó chuẩn bị đón đỡ nước biển đánh sâu vào, nhẹ nhàng ngự phong, mạnh mẽ thoát ly Giao Long Câu.
Rất nhiều cái thủy cầu (1) trán mọc sừng, thế xung phong liều chết hung hãn nhất, từng con từng con rơi lên trên tắm lưới, lấy móng vuốt sắc bén xé rách đại trận lá qué, hoặc là dùng đầu va chạm.
(1) Cầu: một loài thuộc giao long, nôm na là rồng nhỏ
Loại thủy cầu này, xem như thành viên huân quý trong các loài giống giao long, quan hệ tương đối thân cận với Chân long chưởng quản ngũ hồ tứ hải sớm nhất, so với những loài thuộc xà lý, cách biệt một trời. Chẳng qua hơn một chữ thủy, so với loài được gọi bằng chỉ có một chữ cầu vốn là hoàng thân quốc thích danh xứng với thực này, còn hơi kém hơn một tầng, thủy cầu là chủng loại thượng cổ đại cầu cùng thanh xà trong biển giao cấu mà ra, cho nên cũng được xưng là thanh cầu, cùng bạch ly yêu thích ẩn thân nơi hùng sơn trùng điệp, một ở biển sâu một ở lục địa, thường xuyên xuất hiện ở trong văn chương của văn nhân thi sĩ, lại là khách quen của thơ du tiên.
Các hậu duệ giao long theo đuôi sau đó, hung hãn va chạm chiếc lưới lớn, còn thi triển thủy thuật thần thông thiên phú dị bẩm, từng con từng con lôi cuốn nước biển vạn quân, cùng nhau đánh sâu vào chiếc võng.
Lão hán chèo thuyền thấy một màn như vậy, đau lòng không thôi, cái này chính là Quế phu nhân liều mạng một thân đạo hạnh Địa tiên không dễ gì có được, mặc cho căn bản nguyên khí của chân thân bị hao tổn kịch liệt, vì mọi người giành lầy một đường sinh cơ.
Mã Trí đang ở trên đảo hẳn là đã thương lượng cùng khách nhân, cũng không biết có thể khiến mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đoàn kết vượt qua cửa ải khó khăn hay không.
Thời khắc Trần Bình An kiệt lực viết tám Trảm Khóa phù kia, lão giao màu vàng trừ việc ra lệnh, để cho Giao Long Câu một hơi hăng hái công phá Quế Hoa Đảo thì mà bản thân nó cũng không có ý ra tay, chỉ là hơi cân nhắc, lay động thân hình kim lân trăm trượng, chậm rãi bơi bên cạnh nước biển trong suốt, cuối cùng từ bên trong gợn sóng đi ra một vị lão nhân mặc trường bào màu vàng uy nghiêm, hai hàng lông mày thật dài, rủ xuống đến trước ngực, hắn lăng không đi về phía trước, lão giao hóa thành hình người này, không ngó ngàng gì đến Quế phu nhân cần phân tâm khống chế Quế Hoa Đảo, đến ngay cả sinh tử của ấu giao, lão giả kim bào cũng thờ ơ, hắn tựa như là một vị du khách lên núi đang chậm rãi đi xuống triền núi, trên cao nhìn xuống, quan sát hai chiếc thuyền con cùng ba người dưới chân núi.
Lão giao nhìn phía bóng lưng thiếu niên, bước chân không ngừng, mỉm cười nói: "Tiểu tử kia, động tay động chân trên Đả long cao, tự tiện viết Trảm Khóa phù, ta chỉ nghĩ ngươi còn trẻ vô tri, để cho ngươi lén lút tàng trữ hai thanh phi kiếm, nhưng nếu được một tấc lại muốn tiến một thước..."
Lão hán chèo thuyền khống chế thuyền nhỏ, che cho Trần Bình An một mình một thuyền phía sau, ngửa đầu nhìn phía lão súc sinh tính tình đại biến kia, cười nhạo nói: "Được một tấc lại muốn tiến một thước là như thế nào, chẳng lẽ nghễn cổ ra chịu chết, mong một kiểu chết thoải mái hơn? Cầu đám nghiệt súc các ngươi nuốt nguyên con, đừng cắn xé nhắm nháp?"
Lão giao liếc xéo nhìn lão hán chèo thuyền, cười nói: "Các ngươi đã làm sai quy củ, chét thì phải chết, về phần chết kiểu nào như thế nào, thật ra không quan trọng, chẳng lẽ ngươi đã quên, hồn phách các ngươi sau khi chết, nếu như từng chút từng chút một bị thủ hạ của ta kéo tơ lột kén, làm thành mấy chục ngọn nến chiếu sáng, sau khi mồi lửa, đặt ở chỗ sâu nhất Giao Long Câu, chịu đựng nỗi khổ âm lãnh, phần tội này, có thể sánh bằng ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả nơi phá trường nhân gian, càng thêm gian nan, nhát là loại lão tu sĩ Kim Đan như ngươi, đạo hạnh càng cao, hương nến sẽ có phẩm tướng càng cao...”
Nói tới đây, kim bào lão giả thở dài, dừng thân hình, một tay chắp sau, một tay song chỉ vuốt vuốt hàng lông mày dài màu vàng rủ xuống trước ngực, bát đắc dĩ nói: "Tiểu tử kia, ta cùng người chèo đò Phạm gia đã giúp ngươi kéo dài lâu như vậy, một tám Vũ Sư Sắc Lệnh Trảm Khóa phù mà thôi, còn chưa họa xong? Là đệ tử Đạo gia Phù lục phái hôm nay càng ngày càng không nên việc? Hay là bản thân ngươi học nghệ không tinh, không đủ bản lãnh vẽ bùa? Hay là phù lục uy lực quá lớn, lá bùa quá mức trân quý, làm hại ngươi hạ bút không được trơn tru? Không sao, ta đã rất nhiều năm không kiến thức cùng lĩnh giáo Trảm Khóa phù, rất hoài niệm, cho nên chút thời gian ấy, còn có thể chờ được, thiếu niên lang cứ từ từ làm, đừng vội."
Quế phu nhân ai thán một tiếng.
Lão hán chèo thuyền cũng là tâm cảnh không khác biệt máy.
Đây là chỗ khủng bố của thánh nhân quản hạt một phương thiên địa.
Giống như Nho thánh tọa trần học cung thư viện, Chân quân thân ở đạo quan, La Hán tọa trấn chùa miếu, Võ thánh quản hạt sa trường.
Quế phu nhân sắc mặt tái nhợt tàn khốc nói: "Hành hung bạo ngược như thế, ngươi không sợ Bà Sa châu Nho gia thánh nhân trách hỏi ngươi? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận