Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1309: Thải Vân Cục (1)

Chương 1309: Thải Vân Cục (1)Chương 1309: Thải Vân Cục (1)
Chương 1309: Thải Vân Cục (1)
Quán trọ đơn sơ, một ngày hai ba bữa cơm, đều cần khách nhân lữ hành ngủ lại tự mình ra ngoài giải quyết, từ chưởng quầy đến tiểu nhị, đều là tính khí nóng nảy. Lúc đoàn người Trần Bình An vào ở, đã nhìn thấy quán trọ cùng một đám thương nhân vân du bốn phương hùng hùng hồ hỗ, ghét bỏ lẫn nhau, nhưng Trần Bình An bên này có Thôi Đông Sơn, Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên ba người trần bãi, quán trọ nhìn người dọn món, tương đối thân thiện hơn rất nhiều, chủ động đề cử mấy món ngon địa phương.
Trần Bình An dẫn theo Bùi Tiền đã ngủ bù xong đi ra ngoài, ăn xong bữa sáng, còn mang theo một phần, hắn không quay về phòng, ở cửa quán trọ, ngoài việc dặn dò Bùi Tiền chuyển đồ ăn cho bọn Thôi Đông Sơn, còn muốn nó báo cho bọn họ phải lưu lại ở huyện thành hai ngày, hắn muốn một mình đi dạo, Bùi Tiền tất nhiên mừng rỡ vì đôi chân được nghỉ ngơi hai ngày, không phải ởi đường, có nghĩa là không cần đi cọc sáu bước lục bộ tâu thung buôn tẻ chán nản, quá tốt đẹp rồi còn gì. Trong lúc Trần Bình An một mình dạo chơi huyện thành, Thôi Đông Sơn và bốn người bức họa cuộn tròn nhận đồ ăn sáng Bùi Tiền mang về, gặp mặt cùng ăn. Thôi Đông Sơn vẻ mặt cảm kích, nói đây là tiên sinh đang giúp đỡ học sinh bù lại chỗ khuyết, dụng tâm vắt vả, tiên sinh nghĩ cho học sinh như vậy, còn đi đâu mà tìm. Bùi Tiền không dám tranh luận, chỉ dám oán thầm, cái gì bù lại chỗ khuyết, rõ ràng là không yên tâm không biết ngươi làm việc có ôn không.
Ăn xong bữa sáng, Thôi Đông Sơn tâm trạng tốt, cười nói với Bùi Tiền: "Biết cờ ngũ tử liên châu hay không? Chúng ta cược nho nhỏ cho vui, thắng thua một ván, chỉ một đồng tiền, như thế nào?"
Bùi Tiền từng chơi cờ ngũ tử liên châu, là trò vặt Lô Bạch Tượng dạy nó, quy củ đơn giản, Bùi Tiền thường xuyên kéo Ngụy Tiện, mượn bàn cờ quân cờ của Lô Bạch Tượng, ở trên bàn cờ giết tới tối tăm trời đất, hai người có qua có lại, so với khi Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên đánh cờ nặng nề không thú vị, Bùi Tiền và Ngụy Tiện đánh cờ thật sự náo nhiệt, khi đặt quân người sau vang to hơn người trước, tràn đầy khí thế, hận không thể đập thủng một lỗ trên bàn cờ, Lô Bạch Tượng thấy mà hối hận không thôi.
Đánh cờ với Ngụy Tiện kẻ vốn chơi cờ dở này, Bùi Tiền thắng nhiều thua ít, vừa chiếm thượng phong thì thích đắc ý vênh váo, rơi vào thế yếu sẽ đòi đi lại, may mà Ngụy Tiện không quá so đo thắng bại và phẩm tính chơi cờ.
Lúc này nghe Thôi Đông Sơn nói muốn cược cờ, Bùi Tiền ra sức lắc đầu, nó không ngốc, cho dù Thôi Đông Sơn nói muốn theo Lô Bạch Tượng học chơi cờ, nhưng cờ ngũ tử liên châu loại bàng môn tiểu đạo không có ngưỡng cửa đáng nói này, Bùi Tiền thật sự không có lòng tin có thể thắng tiền, dù sao thế gian vốn ít có kẻ ngốc nghéch như lão Ngụy.
Thôi Đông Sơn cười ha ha nói: "Hai ta chơi cờ, ngươi ta đều là đệ tử môn sinh của tiên sinh, đương nhiên không thể tốn thương chút hòa khí nào, ai thua thì được tiền!"
Mắt Bùi Tiền sáng lên, thua một ván cờ còn có thể thắng một đồng tiền, trên đời này lại có việc tốt nhường này?
Vì thế tới phòng Bùi Tiền, Lô Bạch Tượng cầm đồ đánh cờ tới, Thôi Đông Sơn và Bùi Tiền, đôi đồng môn tạm thời chưa phân bối phân rõ ràng này. bắt đầu đánh cờ ngũ tử liên châu rất có khả năng sẽ chà đạp bàn cờ.
Bốn người bức họa cuộn tròn trong lòng có linh tính, ngồi ở bên cạnh xem cờ.
Bùi Tiền đặt quân cờ lung tung, giữa hai quân cờ trước sau, cách xa vạn dặm. Thôi Đông Sơn đánh cũng không có kết cấu, có vài thời điểm theo sau mông quân cờ của Bùi Tiền, có một số thời điểm thì đông tây nam bắc mỗi nơi một quân, bắt đầu chơi một vài hình thái nhập môn thô thiển của cờ vây, nhìn qua là thấy Bùi Tiền phần thua lớn hơn, chỉ là khi chỗ trống trên bàn cờ càng lúc càng hẹp, Bùi Tiền liền vừa đau lòng vừa kinh ngạc phát hiện, mình càng lúc càng dễ đạt được ngũ tử liên châu, đợi tới sau khi bàn cờ tràn đầy quân cờ đen trắng cài răng lược, Bùi Tiền vậy mà lại thắng, không cần biết nó đặt quân như thế nào, đều là cục diện lừng lẫy ngũ tử liên châu.
Cứ nghẹn khuất uất ức thua một quan tiền như vậy, Bùi Tiền hối hận xanh cả ruột, hận không thể ăn luôn bàn cờ vào bụng, đi lại đi lại. Chỉ là liếc Thôi Đông Sơn đối diện bắt chéo chân cắn hạt dưa, nó không dám chơi xấu.
Thôi Đông Sơn liếc nhìn ván cờ, tiếc hận nói: "Cờ thua một nước, cờ thua một nước, xem ra vận cược của ta tốt hơn chút so với ngươi. Hay là chúng ta đánh tiếp nha? Nếu chê một bộ bàn cờ không đủ để Bùi Tiền ngươi thể hiện ra hết khả năng đánh cờ, vậy chúng ta có thể thêm một hai ba cái bàn cờ vào nữa, nhưng mỗi lần thêm một bộ cờ, tiền đặt cược cũng phải thêm một đồng tiền, ta, chỉ cần thắng cờ, sẽ lập tức bỏ tiền túi cho ngươi tiền, nhưng Bùi Tiền ngươi có thể tùy tiện thêm bàn cờ, mãi đến khi đến thua hết số tiền thắng mới thôi, coi như công bằng chứ?"
Bùi Tiền do dự nói: "Nhưng mặt bàn không chứa nổi hai bàn cờ nha.”
Thôi Đông Sơn chỉ chỉ mặt đất,"Chúng ta chơi cờ trên mặt đất, sợ cái gì, bàn cờ nhiều, đánh đến hành lang ngoài phòng cũng được mà đúng không? Dù sao bàn cờ càng nhiều, tiền ngươi thắng càng nhiều. Ta biết ngươi trí nhớ tốt, ta cũng tạm được, chúng ta để Lô Bạch Tượng hoặc là Tùy Hữu Biên, đi mượn quán trọ hai cục than củi, đến lúc đó ta dùng bút than vẽ bàn cờ, chúng ta không cần quân cờ nữa, nếu ai nhớ lầm, cũng coi như thua."
Bùi Tiền quay đầu, nhìn lão Ngụy, Ngụy Tiện đại khái là cảm thấy loại cách chơi cầu thua này quá mức thần kinh, thẳng thừng bỏ đi, Chu Liễm càng trợn mắt rời khỏi căn phòng.
Còn là hai cao thủ đánh cờ từng là danh thủ quốc gia của Ngẫu Hoa phúc địa, Lô Bạch Tượng quả thực đi mượn than củi rồi quay về đây, Tùy Hữu Biên vẻ mặt hờ hững đứng ở một bên, hai người bọn họ nhẫn nại lại ở lại căn phòng, cùng đôi đồng môn một lớn một nhỏ ngồi trên mặt đất bày trò càn quấy.
Bùi Tiền trí nhớ tốt, Trần Bình An và bốn người bức họa cuộn tròn đã biết từ lâu, có thể nói xuất sắc, loại thiên phú trời sinh này, bất luận là Trần Bình An, hay Lô Bạch Tượng tài đánh cờ trác tuyệt, dùng trí nhớ xếp lại ván cờ, đều tự thấy xấu hỗ không bằng được.
Cho nên sau khi dùng xong hai hộp quân cờ, Bùi Tiền và Thôi Đông Sơn trừ so đấu ai mặt dày không biết xáu hổ hơn, thì còn đang so đấu trí nhớ.
Đã dùng bút than vẽ trên đất hai bộ bàn cờ khác, Bùi Tiền nếu không thêm một bộ, vẫn sẽ thắng cờ, cho nên bát đắc dĩ lại bảo Thôi Đông Sơn vẽ một bộ nữa.
Lô Bạch Tượng yên lặng rời khỏi căn phòng, Tùy Hữu Biên theo sát sau đó. Trong hành lang, Tùy Hữu Biên hỏi: "Nhìn ra được sâu cạn không?"
Lô Bạch Tượng lắc đầu nói: "Cờ ngũ tử liên châu quá mức đơn giản, vẽ mười bàn cờ nữa, Bùi Tiền vẫn không dò thử ra được tài đánh cờ của người này mạnh yếu ra sao."
Tùy Hữu Biên hỏi: "Nếu ngươi không giấu diếm nữa, lựa chọn dốc sức ra làm, chênh lệch của chúng ta sẽ lớn bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận