Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1066: Sơn Thủy Chi Tranh (1)

Chương 1066: Sơn Thủy Chi Tranh (1)Chương 1066: Sơn Thủy Chi Tranh (1)
Chương 1066: Sơn Thủy Chi Tranh (1)
Trần Bình An lấy ra một đồng tiền Cốc Vũ, kẹp hai ngón tay, nhẹ nhàng đặt ở trên bức tranh vẽ khai quốc hoàng đế Nam Uyên quốc. Khi tiền Cốc Vũ chạm đến bức hoạ cuộn tròn, lập tức như băng tuyết tan ra, mặt ngoài bức họa cuộn tròn nhanh chóng phủ kín một tằng linh khí của tiền Cốc Vũ, sương mù mênh mông, như hơi nước hồ đầm, sau đó đột nhiên nhộn nhạo ra bốn phía. Trần Bình An lại nhìn bức tranh Ngụy Tiện kia, đã có thêm một phần "sinh khí", nhất là phía trên long bào đẹp đề quý giá, ánh vàng chớp động.
Chỉ tiếc nhìn không ra nhiều manh mối, rốt cuộc cần hao phí máy đồng tiền Cốc Vũ, vẫn là một đám sương mù.
Trần Bình An hạ quyết tâm, mười đồng tiền Cốc Vũ bỏ vào trong đó, nếu vẫn không có dấu hiệu rõ ràng, coi như rơi xuống nước.
Thật cần thận thu lại bức hoạ cuộn tròn, Trần Bình An ở bên hông treo Si Tâm Đình Tuyết, khoác bọc hành lý vải bông, tới cách vách gọi Bùi Tiền, tiếp tục lên đường.
Gõ cửa thật lâu, tiểu cô nương mới chậm chạp, còn say cơn mê ngủ mở cửa phòng ra, sau khi nhìn thấy Trần Bình An, có vẻ không tình nguyện.
Trần Bình An đợi sau khi nó sửa soạn xong, thấy nó đi về phía mình, hắn chỉ chỉ giường.
Vẻ mặt Bùi Tiền ngơ ngác.
Trần Bình An nói: "Thu dọn xong rồi đi."
Bùi Tiền tủi thân và uất ức nói: "Chúng ta đã trả tiền mới ở dịch quán, ngươi đã tốn rất nhiều bạc."
Trần Bình An im lặng không nói.
Bùi Tiền chỉ đành xoay người đi thu don mèền gối. Trần Bình An liếc ngọn đèn kia trên bàn, nhíu nhíu mày.
Sau đó ngồi xe ngựa đi thẳng hướng Bắc, xa phu rất quen đường, phần nhiều là vừa kịp thời gian, để hai vị khách nhân ở lại dịch trạm cùng một ít thành trần khách sạn, không có cơ hội chịu cảnh màn trời chiếu đắt.
Trần Bình An bắt đầu dạy nó nhã ngôn quan thoại, cùng với một ít phong thổ đại khái của đông Bảo Bình châu với vương triều Đại Ly, tiếp đó lấy ra một quyển điễn tịch Nho gia mua từ tiệm sách ngõ Trạng Nguyên, dạy nó học chữ, vừa hay sẽ kết hợp đọc sách biết chữ được giảng bằng nhã ngôn quan thoại, một hòn đá ném ba con chim, chỉ là Bùi Tiền học không quá để bụng, nhưng chữ đã biết hơn trăm chữ, nhưng nhìn nó có vẻ không thích đọc sách, rõ ràng nó càng thích ở trong xe ngủ nướng hơn, cho dù chuyện gì cũng không làm, Trần Bình An không để ý tới nó, chỉ cần để nó ngủ, nó có thể ngủ cả ngày, sau khi tỉnh thì vén rèm xe thưởng thức phong cảnh, sau khi ngắm xong ngủ tiếp, cũng coi như có bản lãnh.
Hành trình sau đó, phần nhiều có mưa.
Từ Từ chậm rãi, xe ngựa rốt cuộc đến tòa quận thành biên cảnh Bắc Tán kia. Trần Bình An trả xong một nửa số bạc còn lại, mang theo Bùi Tiền bắt đầu đi bộ.
Bởi vì thời tiết chuyên lạnh, lại thường xuyên có mưa, Trần Bình An mua cho nó một bộ quần áo vải dày cùng một đôi giày mới, chỉ là chưa lập tức đưa cho nó, nó cứ mỗi ngày trông mong nhìn tay nải đeo chéo của Trần Bình An, thậm chí phá lệ yêu cầu để nó đeo cho.
Thành trì tầm thường trong cảnh nội Bắc Tắn gác cổng không nghiêm, chỉ cần bảo xa phu giao lưu một chút, Bùi Tiền không có hộ tịch và văn điệp thông quan, có thể tiện thể thuận lợi vào thành, nhưng biên quan thì khác. Trần Bình An liền bắt đầu mang theo nó trèo non lội suối, Bùi Tiền so với Lý Bảo Bình chịu được khổ nhọc là một trời một vực, cho dù Trần Bình An cần thận để ý tới cước lực của nó, nó vẫn kêu khổ không ngừng, lần lượt ép ra nước mắt, dù Trần Bình An tính tình có tốt tới đâu nữa thì không phiền cũng thành phiền.
Nhưng sau khi cho thay quần áo mới giày mới, Bùi Tiền tốt hơn vài ngày, sau đó bộ quần áo mới được cho kia, bởi vì chưa từng biết quý trọng, rất nhanh thôi đã bị móc gai đường nhỏ trong núi đâm cào rách nát rất nhiều, nó liền tái phát thái độ cũ, sau khi Trần Bình An hứa khi nào đến thành trấn tiếp theo sẽ lại mua cho nó một bộ, lúc này mới có tinh khí thần, chỉ là Bắc Tắn quốc đường biên cảnh rất dài, đường núi khó đi, Bùi Tiền suốt ngày mặt đen sì, mỗi lần bị Trần Bình An yêu cầu lấy cành cây luyện tập viết chữ trên mặt đất, đều có ý viết như giun bò, bảo nó viết một trăm chữ, thì tuyệt không viết thừa một chữ.
Trong lúc này, Trần Bình An lại "nuôi" ba đồng tiền Cốc Vũ.
Bởi vì bây giờ Trần Bình An đi đường chính là luyện quyền, hầu như mỗi hơi thở đều là rèn luyện cơ thể, cho nên nhìn như toàn bộ tinh lực của Trần Bình An đều đồn vào chuyện lập cọc kiếm lô.
Chỉ có đến lúc Trần Bình An luyện tập kiếm lô, Bùi Tiền mới có sức, cũng không dám tới gàn Trần Bình An, chỉ đứng ở xa xa, yên lặng nhìn hắn đứng tại chỗ, không nhúc nhích như khúc gỗ, về lâu về dài, Bùi Tiền cũng cảm thấy chán nản không thú vị.
Đêm hôm nay, Trần Bình An mang theo nó nghỉ chân ở một chỗ rừng núi hoang vắng. Lần trước ở quận thành biên cảnh, trừ chuyên môn chuẩn bị cho Bùi Tiền lều trại nhỏ da trâu, Trần Bình An còn mua móc câu dây câu, tự mình ở trên núi tìm trúc nhỏ làm cần câu, liền bắt đầu câu đêm ở bên suối.
Đêm khuya, Trần Bình An quay đầu, trong núi rừng xa xa có ánh sáng đỏ lóe lên.
Rất nhanh sau đó đã xuất hiện một màn cổ quái.
Có kiệu lớn tám người khiêng bón góc treo đèn lồng màu đỏ, kẻ nâng kiệu, hình như đều là tinh quái trưởng thành ở núi non hoang dã, nhân vật khua chiêng gõ trống là một đám âm vật quỷ mị, cầm đầu là một vị bộ xương trắng hông đeo tú kiếm. Bên cạnh cỗ kiệu, còn có một bà lão trang điểm kỹ, mặc quần áo ăn mừng đỏ tươi, son phấn dày đặc, hai bờ má hồng, sắc mặt trắng bệch, chỉ là bốn phía bà ta quanh quản những làn khói đen.
Trần Bình An hôm nay quen thuộc chuyện trên núi, biết cái này quá nửa chính là cái gọi là sơn thần đón dâu.
Hắn không muốn tự nhiên đâm ngang, sẽ giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Chỉ là không ngờ được Bùi Tiền thế mà ở lúc này tỉnh lại, sau khi chui ra khỏi lều trại da trâu, dụi mắt, ngơ ngác nhìn phía đôi ngũ đón dâu kia. Trần Bình An buông cần câu, tới bên cạnh Bùi Tiền.
Bà lão bên kia đã cười nhìn về phía tiểu cô nương gầy gò, trong ánh mắt tràn ngập sự thích thú. Bà ta nâng lên một cánh tay nhỏ gây, cỗ kiệu chợt dừng, bao gồm cả bạch cốt kiếm khách, toàn bộ sơn tỉnh quỷ quái đều đồng loạt trông lại, âm khí dày đặc.
Trần Bình An chắp tay ôm quyền, chủ động biểu đạt xin lỗi với đội ngũ đón dâu này.
Chim có đường của chim, chuột có đường của chuột, nhất là âm dương khác biệt, thế gian có trật tự, tựa như lần ngẫu nhiên găp phải này. nếu không phải Bùi Tiền phạm vào kiêng kị, to gan lớn mật hướng tầm mắt tới, như vậy đội ngũ sơn thần đón dâu này căn bản sẽ không để ý đến sự tồn tại của Trần Bình An và Bùi Tiền, chúng nó đi qua là xong, đây cũng là nguyên nhân thế gian rất nhiều tiều phu ngư dân, đời đời tới gần hồ đầm núi non, nhưng ít có tai nạn.
Bà lão thấy Trần Bình An rất biết điều, gật gật đầu, một lần nữa phát tay, đội ngũ đón dâu đông nghịt một lần nữa bắt đầu khua chiêng gõ trống, tiếp tục chạy đi đón sơn thần phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận