Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1209: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (3)

Chương 1209: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (3)Chương 1209: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (3)
Chương 1209: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (3)
Phạm Nhị chậm rãi nói: "Vừa nghe được tin tức, một vị trưởng bối quản lý gia phả từ đường của Phạm gia chúng ta lập tức tự thân đi nói rõ tình hình với Trịnh tiên sinh, mọi người, bao gồm cả cha ta đều ngồi trong từ đường chờ đợi tin tức mang về từ hiệu thuốc Khôi Trần. Đương thời lúc về đến từ đường, thần sắc trưởng bối kia rất nhẹ nhàng, nói Trịnh tiên sinh hình như không quá để tâm. Cha ta liền tin, may mà lúc ấy mẹ ta nhắc riêng cha ta một câu, nói sự tình không đơn giản như vậy, dặn cha ta để tâm nhiều hơn, giúp Trịnh tiên sinh điều tra kỹ càng, xem xem liệu có phải người nào đó giở trò sau lưng. Nếu thực sự có người nhắm vào Phạm gia hoặc Trịnh tiên sinh, kẻ trước, tất phải sớm vạch mưu đồ ứng phó, kẻ sau, không thể khoanh tay bàng quan. Nhưng mà cha ta không muốn làm lớn chuyện, nói hiện nay bốn họ lớn ngoài Phù gia bắt đầu kết minh, nếu lúc này Phạm gia ra mặt rất dễ bị coi là lính hầu của Phù gia, nói không chừng sẽ dẫn tới bị bốn họ lớn kia nảy sinh địch ý, thậm chí trực tiếp công kích, cho nên không thể hành động khinh suất. Ta đi tìm cha ta nói chuyện, sau đó bị cắm túc ở từ đường nguyên một tháng.”
Trần Bình An thấy Phạm Nhị còn muốn uống rượu bèn giơ tay đoạt lấy hò lô: "Uống thế đủ rồi, mượn rượu giải sầu là lời nhảm, đừng tin."
Phạm Nhị gật gật đầu, vươn tay vuốt vuốt gò má: "Máy lần ta định lén đi khỏi từ đường đều bị ngăn lại, đợi một tháng sau, nghe nói bên cửa hàng Khôi Trần không có bát cứ động tĩnh gì, sao mà tin được, ta mới tự thân chạy tới cửa hàng một chuyến, đương thời Trịnh tiên sinh ngồi hút thuốc ngay cửa, thấy ta còn cười hì hì chào hỏi, khi đó ta cũng ngu, sau một hồi kéo đông kéo tây với Trịnh tiên sinh, thấy Trịnh tiên sinh hình như thật sự không để "việc nhỏ" kia ở trong lòng, ta mới rời đi, thực ra khi đó trong lòng khá là tức giận."
Phạm Nhị thảm nhiên nói: "Ta biết trong mắt rất nhiều người, dù là cha mà ta rất kính trọng, ở trong mắt hắn, đây chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ trăm phần trăm, Lão Long thành mà, có chuyện gì mà bạc không thể giải quyết? Thậm chí lý do mọi người đưa ra ta đều không cách nào phản bác, nhưng đáy lòng ta lại không cảm thấy đấy là chuyện nhỏ."
Trần Bình An nói: "Phạm Nhị, ngươi đúng, đó vốn không phải chuyện nhỏ."
Phạm Nhị nín lâu như vậy, cuối cùng có người chính miệng nói với hắn, đó không phải chuyện nhỏ.
Người thanh niên từng ở trong hiệu thuốc Khôi Trần, ánh mắt trong sáng khiến Trần Bình An hâm mộ, nhổ mạnh ra một ngụm trọc khí, cố nặn ra gương mặt tươi cười với Trần Bình An.
Trần Bình An lấy hồ lô rượu về nhưng không uống, trên thực tế sau khi bước lên đò ngang Thiên Khuyết Phong, hắn uống cực ít, chỉ thỉnh thoảng mới uống xoàng máy chén với Ngụy Tiên Lô Bach Tương. Hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"
Phạm Nhị thoáng nở nụ cười: "Sau đó Trịnh tiên sinh quả nhiên không khiến ta thất vọng, có người truyền đạo như thế là vinh hạnh lớn nhất đời này của Phạm Nhị tat”
Lập tức sắc mặt Phạm Nhị lại hiện vẻ u ám: "Chỉ là sau khi Trịnh tiên sinh đối địch với Phương gia, ta liền bị câu thúc trong gia tộc, không được rời khỏi cửa chính một bước. Chỉ có thể thông qua vài tin tức đứt quãng để hiểu rõ hành động của Trịnh tiên sinh."
Ánh mắt Phạm Nhị lần nữa sáng lên: "Nghe người nói, sau khi làm rõ thực tình. môt ngày đầu hạ, trời sáng trưng! Trịnh tiên sinh đi đến trước cửa phủ đệ Phương gia, một quyền đánh nát cửa lớn, trực tiếp bước vào, chỉ nói một câu "Dưới Kim đan lăn xa chút", Phương gia cả giận, hai vị tu sĩ cung phụng Long Môn cảnh lộ diện đầu tiên, bị Trịnh tiên sinh hai quyền đánh gục, chết ngất đi. Tiếp đó một vị võ phu thất cảnh trú thủ phủ đệ bước nhanh đi ra, nói muốn lĩnh giáo một phen, Trịnh tiên sinh một quyền đánh gục, chết toi tại chỗ! Sau đó, tên đầu sỏ kia bị người Phương gia mang ra, nói chỉ cần giữ tính mạng, còn lại mặc cho Trịnh tiên sinh xử trí, đứt tav đứt chân. Phương gia tuyệt không ngăn trở, đương thời phía người Phương gia có cả vị lão kiếm tu Kim Đan, chính là Định Hải Thần Châm của Phương gia. Trịnh tiên sinh không thèm nhìn người Phương gia hay tiểu vương bát đản kia, mà chỉ vạch ngón tay về phía kiếm tu Kim Đan, sau cùng... Vẫn cứ là một quyền đánh gục!"
Phạm Nhị khẽ vươn tay: "Rượu đâu!”
Hô rất hào khí.
Trần Bình An đành phải đưa hồ lô rượu qua.
Phạm Nhị nốc một ngụm lớn: "Phương gia không có đại lão Nguyên Anh, lão kiếm tu Kim Đan kia không muốn nhận thua, tế ra bản mạng phi kiếm, lại bị Trịnh tiên sinh trực tiếp đánh nát! Nhưng ngạc nhiên là, Trịnh tiên sinh không đương trường giết tiểu vương bát đản đó, mà chỉ quẳng xuống một câu nói rồi đi, sau đó trực tiếp đi Phù gia, điểm danh muốn Phù Đông Hải đi ra chịu một quyền của hắn. Mãi đến giờ khắc đó người ở Lão Long thành mới hiểu, là trưởng tử Phù Huề Phù Đông Hải tỉ mỉ an bài sự cố ngoài ý này. So với vương bát đản kia, Phù Đông Hải tất nhiên càng đáng chết hơn, nhưng lá gan so với họ Phương thì quả thực lớn hơn nhiều Quyết đoán để người mở cửa, đi ra chịu một quyền của Trịnh tiên sinh, may mà dựa vào một khối Lão Long Bố Vũ bội tổ truyền nên giữ được tính mạng, được một vị lão ma ma khuôn mặt xa lạ cứu về."
Trần Bình An gật đầu nói: "Hẳn là vị giáo tập ma ma của Vân Lâm Khương thị."
Hành động này của Phù Đông Hải quả thực nhất tiễn song điêu, vừa có thể ly gián quan hệ giữa Trịnh Đại Phong và Phạm gia, lại có hi vọng đây Phạm gia đi ra, bức Phạm gia dẫn đầu khai chiến cùng bốn họ lớn đang kết minh.
Chỉ là Phù Đông Hải không ngờ được rằng, bên người Trịnh Đại Phong có một âm thần họ Triệu xuất từ "miếu nhỏ" của Dương lão đầu ở Ly Châu động thiên, tính thông nhiếp hồn khảo phách, ẩn nắp tiềm phục và rất nhiều bí thuật khác, nhờ đó mà dò ra manh mối, tìm được kẻ đứng sau màn là hắn.
Phạm Nhị có chút cảm thương, không uống rượu nữa, chỉ là tay vẫn cầm hồ lô, nhẹ giọng nói: “Đương thời Phù gia ở Lão Long thành đang như mặt trời giữa trưa, trước là gia chủ Phù Huề mua sắm thêm một kiện bán tiên Binh, lại có nữ tử Vân Lâm Khương thị gả vào gia tộc, dù cho Phù gia không muốn mặt mũi, nguyện ý dàn xếp cho yên chuyện, nhưng Khương thị làm sao có thể khiến nữ tử vừa xuất giá đã thành trò cười cho cả một châu? Thế nên bà lão Nguyên Anh kia liền xuất hiện, cường hành cứu đi Phù Đông Hải đã nửa chết nửa sống, chỉ là bà ta không tự thân ra tay mà nói với Trịnh tiên sinh một câu, rằng có bản lãnh thì đánh hết nam nhân Phù gia rồi lại đến giao thủ cùng bà.”
Phạm Nhị dựa lưng lên vách xe, hai tay vòng ra sau ót: “Sau đó nghe cha ta nói, cảnh giới Nguyên Anh của bà lão Khương thị đã cực viên mẫn, sợ rằng chỉ cách thượng ngũ cảnh một chút, cực có khả năng thành chủ Phù Huè tay càm một kiện bán tiên Binh cũng chỉ có thể đánh ngang tay với bà."
Hắn nhìn Trần Bình An, nói tiếp: "Mới đầu ta cứ cho rằng Trịnh tiên sinh rất có khả năng là võ phu thất cảnh, nhưng về sau lại cảm thấy nói không chừng là võ phu bát cảnh. Phải đến sau trận chiến ấy ta mới biết thì ra là đại tông sư cửu cảnh. Phù gia nhanh chóng thỉnh ra Đăng Long đài Sở Dương, chính là vị tu sĩ được xưng Kim Đan số một Lão Long thành, người này còn thiện chém giết hơn cả lão kiếm tu Kim Đan của Phương gia, nghe nói cuối cùng Trịnh tiên sinh không thể tiếp tục một quyền đánh gục đối thủ nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận