Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 871: Giấc Mộng Hoàng Lương Kiếm Khí

Chương 871: Giấc Mộng Hoàng Lương Kiếm KhíChương 871: Giấc Mộng Hoàng Lương Kiếm Khí
Chương 871: Giác Mộng Hoàng Lương Kiếm Khí Trường (3)
Trần Bình An do dự một chút, hỏi: "Lão tiên sinh, nửa vò rượu này có thể để dư lại không? Ta muốn đi xem kiếm khí Trường Thành một chuyến, trở về sẽ uống sau, có được không?”
Hứa Giáp dùng sức lắc đầu,"Cửa hàng rượu chúng ta cũng không có quy củ như vậy, một vò Hoàng Lương tửu đã mở nê phong, phải một hơi uống hét, không có lý do gì ra khỏi đại môn lại đến uống một chuyến."
Lão nhân tự hỏi một lát, gật đầu nói: "Lần này có thê."
Hứa Giáp tức giận nói: "Vì sao vậy?"
Lão nhân đặt lồng chim đang cầm trong tay lên trên quầy, mỉm cười nói: "la thích cách nói, Dư' này, may mắn, vui vẻ."
Sau khi Trần Bình An một bước bước ra khỏi cửa hàng rượu, chợt lảo đảo một cái, sau khi đứng vững thì quay đầu lại nhìn, nơi nào có cái gì cửa hàng rượu, trống rỗng.
Trong tiệm rượu không rõ tung tích, lão nhân mở lồng chim ra, con tiêu hoàng tước có chiếc mỏ màu vàng kim bay ra khỏi lồng sắt, chỉ là không đợi nó tới gần văn tự trên vách tường, quen thuộc điều tra một người võ vận ngắn dài, nó đã bay nhanh trốn trở về lồng chim, Hứa Giáp nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, lão nhân suy nghĩ, thở dài một hơi,"Mà thôi, thiếu niên lang một châu nhỏ mà thôi, cho dù có phần manh mối nhân duyên này thì sao chứ, trăm năm ngắn ngủn, tra với không tra, không quan trọng gì."
Hứa Giáp hung hăng trừng mắt nhìn một hàng chữ viết ở chỗ cao nhất, tuyệt đại đa số mọi người là viết từ trên xuống dưới, chữ xếp thành một dọc, gần trăm năm nay, sau A Lương, trước đó không lâu một vị nữ khách nhân, nàng là người thứ hai viết chữ theo hàng ngang, hơn nữa sau lại dọa tiểu hoàng tước đập loạn cánh, cuối cùng cả buổi trời cũng không bình tính lại, giống như bị một hồi bệnh nặng vậy.
Hứa Giáp không nhịn được thầm oán nói: "ÐĐều do nàng võ thần kia võ vận cường thịnh, khí thế rất dọa người!" Lão nhân ánh mắt sủng nịch, hiền lành nhìn con tiểu hoàng tước đáng thương, lắm bảm nói: "Khổ cho ngươi rồi."
Thế gian có kỳ tước một đôi, có thể mồ văn vận tha võ vận.
Tương truyền chim tước trống bị Đạo gia nhất mạch chưởng giáo Lục Trầm bắt được, chim tước mái được Tạp gia tổ sư gia chăn nuôi.
Trần Bình An đi vào bên trong một ngõ nhỏ yên lặng.
Tuy trận uống rượu này rất hồ đồ, nhưng mà uống rượu rồi đi ra khỏi cửa hàng, Trần Bình An đột nhiên hiểu rõ một việc.
Trần Bình An tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, uống hoa quế tiểu nhưỡng không còn dư lại nhiều lắm, vừa uống rượu vừa nói nhỏ.
Trữ cô nương, quá nửa là thật sự không thích ngươi.
Nếu không lúc trước ở Ly Châu Động Thiên, đã nói rõ sẽ đưa vỏ kiếm cho ngươi, lần này sao có khả năng làm bộ quên mất chuyện này?
Trần Bình An ngươi thật sự là một gã xui xẻo a, Trữ cô nương làm gì có chuyện thích hay không thích ngươi, phải là chán ghét hay không chán ghét ngươi kìa.
Nghĩ đến đây, thiếu niên mua vui trong khổ, có chút vui mừng, lần này đi lại giang hồ cuối cùng không uống công, mình đã có thêm tâm nhẫn.
Nhưng mà hắn vẫn quyết định muốn đích thân đi kiếm khí Trường Thành một chuyến.
Hắn không ngừng nói với bản thân chỉ là muốn đi nhìn một cái, khắc lên đầu tường Kiếm Khí Trường Thành một chữ đại.
Cùng lắm thì "trong lúc vô tình" cùng vị cô nương nào đó ở một nơi lúc nào đó ngẫu ngộ, sau đó đường đường chính chính cười lên tiếng chào hỏi nàng, chỉ là lời mào đầu như "trùng hợp như vậy a","Cô cũng ở đây à", Trần Bình An cũng không chắc chắn những lời nào thì thích hợp hơn.
Trần Bình An suy nghĩ thực dụng tâm.
Thế cho nên không hề phát hiện phía sau mình có một cô nương sắp tức chết đang đi theo.
Nàng mặc chiếc trường bào màu xanh thẫm.
Thời điểm nàng không nhịn được muốn đá cho Trần Bình An một CƯỚC.
Trần Bình An thế mà hư không tiêu thất.
Giống như bị ai đó một tay kéo lấy, túm vào nơi thiên địa khác.
Nàng lập tức trống vắng, tầm nhìn cùng trong lòng đều là trống vắng, sau đó nàng tràn ngập phẫn nộ.
Đang lúc nàng mặc kệ tất cả chỉ muốn xuất kiếm, ý đồ đi theo dấu chân, đi phá khai khe hở giữa thiên địa, nàng đột nhiên có chút mặt đỏ, giống như nghe được thanh âm đàm thoại, nàng ồ một tiếng, hừ lạnh một tiếng đối với địa phương Trần Bình An biến mát.
Sau đó nàng một đường bay vút về hướng quảng trường chân núi Cô Phong. Con mẹ nó lại gặp phải kẻ không nói quy củ này, tiểu đạo đồng tức muốn nỗ tung, hung hăng quăng đi bộ sách trong tay, từ trên bồ đoàn nhảy dựng lên, mắng to nói: "Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi thực sự xem Đảo Huyền sơn là sân nhà của ngươi? ! Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ba lượt, ba lượt! Cho dù là kiếm tiên của Kiếm Khí Trường Thành, cả đời cũng chưa chắc có thể có một lần, ngươi khá lắm, trong vòng một ngày đã có tới hai lần!"
Hán tử ôm kiếm ngáp một cái,"Ngươi có bản lãnh đánh nàng a.-"
Tiểu đạo đồng cả giận nói: "Ngươi thực sự cho là ta không dám? Nếu không phải ta thương xót thân thế của nàng, sớm một quyền đánh cho nàng...” Vị cô gái anh khí kia mặt không chút thay đổi đi vào đại môn mặt kính, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, quay đầu nói: "Ngươi thương xót ta làm cái gì, ta với ngươi không quen thân.”
Tiểu đạo đồng cảm thấy những lời này của tiểu cô nương nói ra thật không có đạo lý, lại giống như có chút đạo lý.
Hán tử ôm kiếm ở cọc buộc ngựa bên kia ôm bụng cười to.
Đồng dạng là cửa hàng rượu Đảo Huyền sơn, sau khi Trần Bình An rời khỏi cửa hàng là một ngõ nhỏ yên lặng.
Lưu U Châu cũng là ở dưới tàng cây một cây cổ hòe bên ngoài đình viện tường cao, ngồi ở bên đó chán chường đếm bây kiến.
Lão âu địa tiên cứ im lặng chờ đợi ở bên cạnh, không quấy rày thiếu gia nhà mình ngây người ra như vậy.
Mặt trời nhô lên phía chân trời, Lưu U Châu ánh mắt sáng ngời đứng lên, quay đầu nói như tranh công hiến vật quý với lão âu: "Ta đã quan sát rất rõ ràng, bọn kiến lớn lên ở Đảo Huyền sơn, so với những con kiến nơi phố phường thành thị cũng không có gì khác nhau hét."
Lão âu đã quen sức tưởng tượng thiên mã hành không của thiếu niên, mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Lưu U Châu liếc mắt nhìn lão hòe thụ, không mấy hứng thú,"Không mua không mua, mắc tiền quá, ta vẫn là đau xót tiền mừng tuổi mình gom góp nhiều năm như vậy." Lão âu nhẹ nhàng thở ra, thật đúng là bà sợ thiếu gia nhất thời xúc động, đập nồi bán sắt mua vò Vong Ưu tửu, Luyện khí sĩ trong ngũ cảnh uống Hoàng Lương tửu này ý nghĩa không lớn, Lưu thị Ngai Ngai châu có tiền đến máy cũng không nên tiêu xài như thế, đến lúc đó thiếu gia chắc chắn sẽ không bị ai phạt, nói không chừng gia chủ cùng nhóm lão tổ tông còn phải cắn răng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, khích lệ một câu đứa nhỏ này ngươi không hồ là đệ tử Lưu thị, có phong độ đại tướng, đốt tiền không chớp mắt, đó không phải là bộ dáng gia chủ tương lai Lưu thị nên có sao?
Nhưng khẳng định bà sẽ khó tránh được bị răn dạy vài câu.
Nhưng bà cũng không phải vì vậy mà thầm oán thiếu niên, mà bà suy nghĩ vì thiếu niên, nhiều tiền mừng tuổi như vậy, mua một cây bán tiên binh không phải rất tốt? Làm gì phải bực bội vì một vò rượu?
Lưu U Châu bắt đầu quay lại dẹp đường về phủ, thình lình hỏi: "Liễu bà bà, bà nói Liễu Di có trở về từ Băng Nguyên phương bắc nhất hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận