Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1053: Ta Thấy Núi Xanh Nhiều Quyến Ri

Chương 1053: Ta Thấy Núi Xanh Nhiều Quyến RiChương 1053: Ta Thấy Núi Xanh Nhiều Quyến Ri
Chương 1053: Ta Thấy Núi Xanh Nhiều Quyến Rũ (3)
Chính là thiếu nữ trẻ tuổi cùng đồng bạn phóng ngựa trên đường cái hắn lúc trước dạo chơi kinh thành nhìn thấy, lúc trước vì bù lại sai làm của người bạn, cô ném túi tiền về hướng một bà cụ bày sạp bán hàng, vì khoe khoang thuật cưỡi ngựa, còn ngã đau một phát, ai ai ô ô xoay người lên ngựa, cả người lầy lội, vẫn ngắng cao đầu, đầy hăng hái. Trần Bình An lúc ấy còn giơ ngón tay cái đối với cô, chẳng qua lúc ấy thiếu nữ không để ý tới hắn, còn trợn trừng mắt.
Mọi người ngay từ đầu không nhận ra Trần Bình An.
Dù sao hắn không mặc áo bào trắng, đeo hồ lô rượu màu đỏ.
Nhưng những người trẻ tuổi này, đối với quốc sư Chủng Thu đều kính trọng mà còn sợ, sau khi Chủng Thu xuất hiện, ai cũng câm như hến, hai đệ tử cũng có chút chột dạ, những ngày qua quả thật có chút bỏ bê võ nghệ. Không có cách nào cả, đám bạn này ập tới, ai cũng hai mắt tỏa sáng nói về sự tích kiếm tiên áo trắng kia, đều nói vị tông sư trẻ tuổi kia giết chết Đình lão ma. quan hê vô cùng tốt với sư phụ bọn họ, nói không chừng ở nơi này ôm cây đợi thỏ, nhỡ đâu thật có thê đợi được người nọ xuất hiện, nhất là cháu trai cháu gái của lão tướng quân Lữ Tiêu, càng nói chắc như đỉnh đóng cột, nói ông nội sau khi về nhà, mặt đỏ bừng, nói đêm đó Du Chân Ý và Kính Tâm trai Đồng Thanh Thanh chiến một trận ngoài thành, kiếm tiên tên là Trần Bình An đứng ngay cạnh mình, hai người gặp nhau chỉ hận muộn, cầm tay trò chuyện vui vẻ, đã là bạn vong niên, chỉ tiếc Trần kiếm tiên là người trong thần tiên, rất bận rộn, nhưng đã đáp ứng, chỉ cần có rảnh sẽ đi tướng quân phủ bái phỏng. Cháu nội nhỏ tuổi của Lữ Tiêu chỉ mới mười hai mười ba tuổi, hầu như mỗi ngày đều phải lặp đi lặp lại nói về một đoạn này, mặt mày hớn hở, thấy vẻ vang theo.
Nhưng tỷ tỷ của hắn, không lăn qua lộn lại hâm nóng như hắn, nhưng trên nét mặt cũng tràn đầy chờ mong và ngưỡng mộ.
Chủng Thu quay đầu nhìn về phía Trần Bình An, người sau gật gật đầu.
Chủng Thu đứng ở trên luyện võ trường, nói với hai đệ tử: "Đã giúp các ngươi tìm một vị tiền bối, hắn sẽ chỉ điểm các ngươi quyền pháp. các ngươi dốc sức ra quyền."
Trần Bình An có chút bát đắc dĩ, hạ thấp giọng nói: "Lúc trước không phải đã nói chỉ luận bàn với bọn họ, không có chỉ điểm gì sao?”
Chủng Thu mỉm cười nói: "Cuối cùng tùy tiện tán gẫu vài câu là được, hai đứa nhỏ này, đã sớm biết đối phó ta gã sư phụ này như thế nào, hôm nay ta nói gì cũng không hữu dụng, nói không chừng ngược lại sẽ tôn thờ lời của ngươi người ngoài này."
Một thiếu niên thân hình cao lớn oai hùng sải bước đi tới, hỏi: "Sư phụ, vị tiền bối này là ai vây? Vừa đao vừa kiếm. vì sao có thể dạy bọn con quyền pháp? Không lẽ quyền pháp so với sư phụ còn cao hơn?”
Thiếu niên nhìn về phía Trần Bình An, ánh mắt trong suốt, cười nói: "Tiền bối, không phải ta xem thường người khác, thật sự là sư phụ ta quyền pháp quá cao, nếu là ngươi dạy ta đao kiếm, ta sẽ không nói như vậy. Đúng rồi, ta tên Diêm Thực Cảnh, nói chuyện thẳng, tiền bối đừng trách tội!"
Một thiếu nữ ở phía sau hắn chậm rãi đi lên, đã đang tìm sơ hở của Trần Bình An, chỉ là cô càng đi càng chậm, bởi vì cô kinh hãi phát hiện, người nọ chỉ là tùy ý đứng thẳng như vậy, cô căn bản tìm không ra một chút lỗ hồng của giá quyền lập thung loại cảm giác làm người ta khó chịu đến cực điểm này, quá giống với cảm giác sư phụ Chủng Thu mang đến cho cô.
Gặp núi cao mà không thấy đỉnh, tới sông suối mà sâu không thấy đáy.
Nam tử áo bào xanh tuổi không lớn này, tất nhiên là một vị võ học tông sư cảnh giới siêu quằn!
Thiếu nữ đang muốn mở miệng nhắc nhở sư huynh Diêm Thực Cảnh phải cần thận, người sau đã thấp giọng nói: "Đã nhìn ra, ta không phải kẻ ngốc. có thể sóng vai mà đi với sư phụ chúng ta, ở Nam Uyễn quốc chúng ta, có mấy kẻ có được thể diện này?"
Thiếu nữ hỏi: "Liên thủ?"
Thiếu niên không có bắt cứ sự do dự nào cả, trầm giọng nói: "Tranh thủ chống đỡ qua mười chiêu, sư phụ đang nhìn chúng ta đó."
Thiếu niên thiếu nữ hầu như cùng lúc bày ra một tư thế quyền, vận sức chờ phát động.
Trần Bình An nghĩ chút, bắt đầu đi về phía trước, lục bộ tầu thung cộng thêm tư thế quyền đỉnh phong của Chủng Thu mà thôi.
Hai người vừa muốn lao lên, Trần Bình An bước ra một bước, tựa như một ngọn núi đặt ở đầu vai hai người, thân thể không thể động đậy, giống như có chút động tác sẽ chết ngay.
Lại một bước, thể xác và tinh thần hai người đều ngưng trệ đến cực điểm. Thiếu niên oai hùng đang muốn cắn răng hướng về phía trước, thiếu nữ thì muốn di chuyên ngang một bước, tránh đi mũi nhọn rồi tính tiếp.
Sau ba bước nhẹ nhàng bâng quơ của Trần Bình An, khí thế sư huynh muội hai người đã hoàn toàn sụp đề.
Sau bốn bước, hai người đã lảo đảo lui về phía sau. mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch.
Trần Bình An dừng bước, hỏi: "Biết rõ ra quyền sẽ không chết, vì sao không ra quyền? Nếu có một ngày, thật sự phân sinh tử với người ta, biết rõ là chết, có phải vẫn một quyền cũng không dám ra hay không? Vậy các ngươi chỉ có gặp đối thủ lực lượng ngang nhau, cùng với kẻ địch yếu hơn các ngươi, mới có thể ra quyền hay sao?"
Thiếu niên đặt mông ngồi xuống đất.
Thiếu nữ giận dữ nói: "Tiền bối ngươi là tông sư đứng đầu, vừa lên đã lấy thế ép người, trên đời này nào có luận bàn như vây. truyền thu quyền pháp như vậy...”
Trần Bình An vẫn hỏi: "Vì sao một quyền cũng không đánh ra?"
Thiếu niên cúi đầu.
Hốc mắt thiếu nữ đỏ bừng, thế mà lại khóc, chỉ là dốc sức hung hăng đối diện với người xa lạ thích bắt nạt người khác kia.
Trần Bình An ý thức được mình có thể có chút quá đáng, quay đầu, áy náy nói với Chủng Thu: "Ta rất ít luận bàn với người ta, quy củ giang hò thật sự cũng không hiểu lắm."
Chủng Thu lắc đầu, như có chút đăm chiêu, thấp giọng nói: "Ta truyền thụ đệ tử quyền pháp, bởi vì sợ bọn nó phạm sai làm, cho nên quá mức tuân theo tôn chỉ bốn chữ 'quyền cao đừng ra', ước nguyện ban đầu là hy vọng bọn nó đừng tranh đấu khí phách với người ở trên giang hồ, đừng cậy thế ép người, ra quyền không có nặng nhẹ, càng nhiều là muốn bọn nó tương lai dấn thân sa trường, ít nhất có mười năm thời gian đền đáp nước nhà, cho nên nội môn đệ tử, thật ra luôn bị ta đè ép tâm tính, bây giờ xem ra, không thể nói sai rồi, nhưng chung quy đã bóp chết khả năng trò giỏi hơn thầy của bọn nó." Chủng Thu thở dài một tiếng, hướng Trần Bình An cười nói: "Là phải sửa một chút."
Nào ngờ thiếu niên kia, vốn miễn cưỡng thừa nhận được người ngoài làm nhục như thế, lại chịu không nổi ân sư mình coi như phụ thân "nhận sai", hơn nữa còn vì bọn họ. Trong lòng thiếu niên Diêm Thực Cảnh, sư phụ Chủng Thu, là Võ tông sư, còn là Văn thánh nhân không tỳ vét thật sự ở thế gian.
Dưới cơn giận dữ, thiếu niên đứng bật dậy, lại không phải đánh lén nam tử áo sam xanh kia, mà là trợn mắt nhìn,"Ngươi đến tiếp!"
Trần Bình An bước ra môt bước, lại không phải "chậm rãi” bày quyền tấu thung, mà là đánh một quyền về phía trán Diêm Thực Cảnh, như có gió sét đập vào mặt.
Thiếu niên lại lui về phía sau một bước.
Trần Bình An hỏi: "Một quyền đó của ngươi đâu?"
Thiếu niên mờ mịt thát thó, mắt hồn mắt vía.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận