Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1496 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (6)



Chương 1496 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (6)




Nam nhân gật đầu nói: "Kể cả cảnh giới của ngươi mạnh hơn một tầng thì cũng không thể khống chế."
Lão đạo sĩ bùi ngùi thở dài.
Năm đó Long Hổ sơn từng xảy ra một chuyện bí mật.
Lão đạo sĩ từng đáp ứng đại thiên sư đời trước, chỉ khi nào giết được yêu ma Phi Thăng cảnh kia, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận trở về Long Hổ sơn.
Hiện giờ đôi bên giao đấu, hắn nắm chắc tám phần mười sẽ thắng lợi, nhưng nếu đánh nhau sống chết thì tỷ lệ chỉ là năm phần mười.
Lão đạo sĩ nhìn đệ tử được mình ký thác kì vọng cao nhất bên cạnh, quyết tâm muốn đi thử một lần!
Nam nhân đột nhiên nhìn về phía đạo sĩ trẻ tuổi, "Ngươi có quyền ý sao?"
Trương Sơn Phong đang đeo một thanh kiếm gỗ đào bình thường của Long Hổ sơn, cùng với một thanh kiếm cổ nhìn có vẻ sứt mẻ khắc hai chữ "Chân Võ", nghe được câu hỏi của nam nhân mặc thanh sam, Trương Sơn Phong không hiểu ra sao cả.
Lão đạo sĩ kiêu ngạo nói: "Thì sao chứ, rất cừ đúng không? Là đệ tử này của ta tự nghĩ ra!"
Nam nhân mặc thanh sam vậy mà lộ ra vẻ tán thưởng hiếm khi mới gặp, "Nói không chừng có thể giúp cho võ học thiên hạ khai mở một con đường mới toanh, còn có thể diễn biến ra công đức, ừm, càng hiếm có là tâm hắn hết sức chân thành, ngươi có một người đệ tử tốt."
Lão đạo sĩ cười toe tóe, bắt đầu nói hươu nói vượn, "Nào có nào có, đệ tử như vậy, ta không có một tá thì cũng có bảy tám đứa."
Trương Sơn Phong thật sự không cảm thấy sư phụ đang mạnh miệng, càng không cảm thấythất vọng vì câu này, năm đó ở trên núi tu hành, hắn quả thật là người tư chất tầm thường nhất, kém xa các sư huynh sư tỷ, thậm chí còn không bằng một ít tiểu đạo đồng bối phận chỉ là sư điệt của hắn. . .
Nam tử cười nói: "Chuyện năm đó trên Long Hổ sơn ta đã nghe nói một ít, ngươi muốn mang người đệ tử này lên núi tế tổ sư, khó như lên trời. Vừa vặn tên yêu ma kia quả thật đã đi quá giới hạn."
Hắn nghĩ một lát rồi nói, "Chờ ta một nén nhang."
Xoay người đi lên đỉnh núi.
Nam tử tùy tay vung lên, thanh trường kiếm cắm ở đỉnh núi đã bị hắn nắm trong tay.
Người chỉ chịu thừa nhận với bên ngoài mình là người đọc sách này không có vẻ mặt hăng hái gì, thậm chí rút ra thanh trường kiếm mà một vị đại thiên sư khác họ cũng không nhổ ra được, mà cũng không dẫn tới chút dị tượng thiên địa nào.
Tựa như mọi sĩ tử chăm học nghèo khó vô cùng trên thế gian khác, ngồi ở thư phòng, cầm cây bút lên, muốn viết chút văn chương ngắn ngủi vài trang giấy mà thôi.
Đi tới một vực sâu vạn trượng mà không người nào dám vào ở Trung Thổ Thần Châu, một kiếm chém về phía yêu ma mười ba cảnh ở dưới đáy vực sâu, trực tiếp làm cả thể xác và linh hồn nó tan thành mây khói.
Quay về đỉnh núi, một lần nữa để trường kiếm cắm về chỗ cũ, xuống núi nói với lão đạo sĩ rằng: "Hiện tại các ngươi có thể đi lên Long Hổ sơn rồi."
Lão đạo sĩ cợt nhả nói: "Thật ngại quá, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chúng ta đi trước, sau này lại đến."
Lôi kéo cánh tay của Trương Sơn Phong vẫn còn đang lộ vẻ mờ mịt, dùng chân vẽ bùa, trực tiếp rời đi ngàn vạn dặm, tới một tòa núi cao trên đất liền Trung Thổ Thần Châu.
Nam tử mặc thanh sam cũng không quan tâm, đứng ở tại chỗ tiếp tục ngắm biển.
Triệu Diêu lúc ấy còn trẻ vô tri, từng hỏi hắn có phải là một sĩ tử thi cử không được như ý không.
Vấn đề này, thật sự thú vị.
Là người đọc sách, chính là chuyện đáng đắc ý nhất nhân gian.

Có ba mặt trăng đang treo lơ lửng trên bầu trời.
Đây là cảnh tượng mà ở Hạo Nhiên Thiên Hạ sẽ không bao giờ nhìn thấy.
Ánh trăng tinh khiết chiếu sáng đất trời, chiếu rọi Thập Vạn Đại Sơn như được phủ lên một lớp tuyết dày.
Chỉ là giữa những ngọn núi trải dài không dứt, có tiếng xào xạc vang lên, âm thanh có thể dễ dàng truyền đi trăm dặm.
Nếu có tiên nhân có thể tiêu dao cưỡi gió giữa biển mây, nhìn xuống phía dưới là có thể nhìn thấy một hàng khôi lỗi kim giáp cao như ngọn núi, đang chậm rãi di chuyển qua từng ngọn núi lớn.
Cũng có một ít hung thú viễn cổ thân dài đến ngàn trượng, toàn thân chồng chất vết thương, không có ngoại lệ, đều bị khôi lỗi kim giáp cầm trường tiên điều khiển, đảm nhiệm khổ dịch, chịu thương chịu khó, kéo ngọn núi lớn.
Thi thoảng sẽ có những loài dị thú hoang dã đang nghỉ ngơi một lát hoang dã di loại, sức cùng lực kiệt mà dùng vài ngọn núi làm gối đầu, ngủ gà ngủ gật, trên người từ lâu đã không còn chút nét hung hãn bẩm sinh nào, đã bị những năm tháng gian nan không có điểm dừng bào mòn không còn gì nữa.
Cảnh tượng này, ở tòa thiên hạ này, chỉ có thể được người ta kể lại cho nghe, những lời đồn đó khác xa thực tế rất nhiều.
Bởi vì không có người nào có gan tự tiện qua lại trên không Thập Vạn Đại Sơn này.
Trong lịch sử dài đằng đẵng, thực sự từng có một vài đại yêu thượng ngũ cảnh không tin tà, sau đó đã bị vô số khôi lỗi kim giáp kéo xuống, cuối cùng trở thành một trong những đại yêu đang lao động khổ sai, biến thành những bộ hài cốt to lớn vĩnh cửu hôn mê trong lòng núi lớn, thậm chí không thể nào chuyển thế.
Có một túp lều tranh, phía sau nhà là một vườn rau xanh rờn hiếm có, vây quanh túp lều là một dãy hàng rào gỗ xiêu vẹo, một con chó trông cửa gầy trơ cả xương, nằm sấp trước cửa thở dốc.
Một lão nhân có dáng người gầy gò đứng ở bãi đất trống trước cửa, nhìn về núi lớn, đưa tay gãi gãi má, không biết đang suy nghĩ gì.
Con chó gầy kia bỗng nhiên đứng dậy, chạy vụt ra ngoài, dùng sức gầm gừ về một hướng.
Một trận gió mạnh mẽ như long quyển, mạnh mẽ cuốn qua trực tiếp thổi bay một biển mây đen lớn đang che phủ một vầng trăng sáng.
Lão nhân vẫn thờ ơ như cũ.
Ngay khi biển mây bị thổi tan, phía trên mặt đất xung quanh bốn ngọn núi lớn, một con khôi lỗi kim giáp đứng dậy, trên tay cầm các loại binh khí to lớn tương xứng với cơ thể, trong đó nhiều con dùng hài cốt tuyết trắng của hung thú viễn cổ làm trường mâu.
Trong đó có một con khôi lỗi kim giáp ném trường mâu xương trắng trong tay về phía bầu trời, sấm sét cuộn trào, như thể có sức mạnh khai thiên tích địa.
Trường mâu lao thẳng tới hai bóng người nhỏ như hạt gạo phía chân trời.
Hai vị khách từ xa đến thăm, dần dần hiện ra thân thể.



Bạn cần đăng nhập để bình luận