Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1474 - Ta Muốn Suy Nghĩ Một Chút (3)



Chương 1474 - Ta Muốn Suy Nghĩ Một Chút (3)




Trần Bình An đi vào trong sân nhà của Thôi Đông Sơn.
Chu Liễm đã băng bó xong vết thương, chỉ có điều trên người toả ra mùi máu tanh tưởi, Chu Liễm ngồi trên bậc thang nói nói cười cười, kể lại diễn biến chấn động lòng người của trận đại chiến kia cho hai tiểu quỷ Lý Hòe và Bùi Tiền.
Lâm Thủ Nhất đang ổn định lại tinh thần và khí cơ, cũng khá vất vả, nhưng nhiều lần ra vào quang âm trường hà đối với bất cứ người tu đạo nào mà nói, chỉ cần không để lại gốc rễ bệnh tật, thì sẽ có ích lợi rất lớn, đặc biệt còn giúp đột phá cảnh giới chen thân lên Kim Đan Địa Tiên.
Tạ Tạ sắc mặt trắng bệch, bị thương không nhẹ, đa phần là do trước đó thần hồn đã thăng trầm với trời đất và quang âm trường hà, nhưng nàng không ngồi trên hành lang trúc xanh chữa thương, mà ngồi ở chỗ cách Bùi Tiền không xa, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa tiểu viện.
Thạch Nhu được Vu Lộc kéo ra từ trong sàn nhà vỡ nát, đang nằm trong hành lang, nàng đã tỉnh lại, chỉ là phi kiếm Ly Hỏa của kiếm tu Nguyên Anh kia vẫn còn ‘ở’ trong bụng, đang dời sông lấp biển trong đó làm bụng nàng quặn đau không ngừng, nàng tha thiết chờ mong Thôi Đông Sơn trở về kéo nàng ra khỏi biển khổ này.
Lý Bảo Bình ngồi xổm xuống cạnh "Đỗ Mậu", tò mò dò hỏi: "Sao Bùi Tiền lại nói ta nên gọi ngươi là Thạch Nhu tỷ tỷ vậy?"
Thạch Nhu đang định trả lời, Lý Bảo Bình đã hiểu chuyện nói trước: "Đợi đến lúc lấy phi kiếm ra khỏi bụng ngươi rồi chúng ta trò chuyện sau."
Thạch Nhu cười khổ gật đầu.
Vu Lộc đang cầm chổi quét sân, chỉ có điều cánh tay bị thương đã được băng bó xong xuôi.
Trần Bình An thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đến đây hắn nhìn thấy con bạch lộc của lão phu tử Triệu Thức, sau khi bị trúng cấm chế bí thuật của người phía sau màn kia, vẫn còn đang nằm cứng ngắc ở đó.
Trần Bình An không dám di chuyển lung tung, chỉ có thể để lại cho Thôi Đông Sơn xử lý.
Trần Bình An dừng bước bên người Vu Lộc, giơ tay lên, cánh tay lúc trước cầm chuôi kiếm kiếm tiên phía sau lưng đã máu thịt be bét, hắn bôi thuốc mỡ được làm từ cỏ cầm máu lấy được ở núi hoang, cộng thêm cao thuốc giúp mọc thịt của tiên gia trên núi, thành thạo mà băng bó xong rồi mới quơ quơ tay với Vu Lộc, cười nói: "Huynh đệ cùng cảnh ngộ?"
Vu Lộc cười hỏi: "Sao ngươi bị thương vậy?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Nói ra mất mặt lắm, hay là thôi đi."
Trần Bình An quay đầu nhìn về bọn Lý Bảo Bình và Bùi Tiền: "Các ngươi cứ chơi tiếp đi, chắc là không có chuyện gì đâu, nhưng tạm thời các ngươi vẫn phải sống ở đây, nên nhớ sống ở trong nhà người khác đừng có quá tự ý tùy tiện."
Lý Hòe: "Trần Bình An, huynh nói gì đấy, Thôi Đông Sơn rất thân với ta nhé, bằng hữu của Lý Hòe ta cũng chính là bằng hữu của Trần Bình An huynh, bằng hữu của huynh cũng chính là bằng hữu của Bùi Tiền, nếu mọi người đều là bằng hữu của nhau thì không khách sáo với nhau mới đúng."
Trần Bình An cười nói: "Thôi ngươi đừng ngụy biện nữa, để người khác nói đi."
Bỗng nhiên Lý Hòe quay đầu, nói với Bùi Tiền: "Bùi Tiền, ngươi cảm thấy ta nói có lý không?"
Bùi Tiền quyết đoán nói: "Sư phụ ta nói đúng, ngụy biện!"
Lý Hòe vô cùng đau đớn nói: "Bùi Tiền, không ngờ ngươi là loại người này, đạo nghĩa giang hồ đâu, không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau phiêu bạt giang hồ, đào kho báu khắp nơi sao? Kết quả chúng ta còn chưa bắt đầu vào giang hồ kiếm tiền lại phải giải tán à?"
Bùi Tiền cười ha ha nói: "Ăn cơm xong rồi giải tán, chúng ta lại tụ tập sau."
Lý Hòe xoa cằm: "Hình như cũng rất có lý đấy."
Trần Bình An đi đến cạnh Lâm Thủ Nhất ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"
Lâm Thủ Nhất thở dài, tự giễu nói: "Thần tiên đánh nhau, sâu kiến gặp họa."
Trần Bình An không nói gì nữa.
Lâm Thủ Nhất mỉm cười nói: "Chờ Thôi Đông Sơn trở về, ngươi nói với hắn một tiếng, sau này ta sẽ thường xuyên tới đây, nhớ phải nói khéo đây, nói đây là ý của ngươi, Thôi Đông Sơn khó trái lời của sư thầy nên ta mới đến."
Trần Bình An nhẫn nhịn, dù sao thì Tạ Tạ còn ở đây, nên hắn không nói toạc ra sự thật lúc ấy Thôi Đông Sơn đã mời Lâm Thủ Nhất đến đây để tu hành: "Ngươi nói cũng được mà."
Lâm Thủ Nhất thấp giọng nói: "Nợ ân tình của Thôi Đông Sơn, dù sớm muộn gì cũng trả nhưng đó là do hắn ta định đoạt, chẳng bằng nợ ân tình của ngươi, dù cũng phải trả nhưng tốt xấu gì ta cũng có thể tự quyết định được."
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Ngươi làm vậy là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh à?"
Lâm Thủ Nhất lắc đầu, nói: "Ta làm vậy gọi là bắt nạt người tốt, sợ kẻ xấu."
Trần Bình An lấy hồ lô dưỡng kiếm xuống, uống rượu gạo cam thuần trong đó.
--
Lâm Thủ Nhất hỏi: “Thư viện Tàng thư lâu cũng không tệ lắm, ta khá rõ nơi đó, nếu tiếp theo ngươi muốn đến đó tìm sách, ta có thể dẫn đường cho.”
Trần Bình An đáp: “Sẽ không đi nữa, kiến thức nhiều quá học không vào.”
Lâm Thủ Nhất cười giận nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng gật đầu đồng ý để ta trả lại ân tình kia cho người chứ, sao lại không rành đạo lí đối nhân xử thế như vậy?”
Trần Bình An ho khan một trận, lau khóe miệng, quay đầu: “Lâm Thủ Nhất, ngươi đã đến thư viện Sơn Nhai giả đọc sách thánh hiền giả trong mấy năm qua sao?”
Lâm Thủ Nhất cười ha ha.
Bùi Tiền chọc khủy tay một phát vào Lý Hòe, nhỏ giọng hỏi: “Quan hệ của sư phụ ta và Lâm Thủ Nhất tốt vậy hả?”
Lý Hòe cũng không ngẩng đầu lên mà vội vàng vểnh cái mông đang loay hoay của con rối màu vẽ lên, thuận miệng nói: “Không có, Trần Bình An chỉ có quan hệ tốt với ta nhất thôi, còn những người khác thì quan hệ không ra sao cả.”
Lý Bảo Bình yên lặng đi ra sau lưng Lý Hòe, đạp Lý Hòe một cước nằm trên mặt đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận