Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 844: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng ((

Chương 844: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng ((Chương 844: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng ((
Chương 844: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (3)
Thế cho nên toàn bộ Trung Thổ thiên tài kiếm tu tuổi còn trẻ, sau khi được người ta thừa nhận là tiên thiên kiếm phôi, cũng khó tránh khỏi oán thầm, luôn cảm thấy những lời này là đang mắng chửi người.
Người kiếm tu này tên là Tả Hữu.
Thiên hạ kiếm thuật không người nào có thể đứng bên trái bên phải vị "Tả Hữu" này.
Nam tử cho dù suy nghĩ xuất thần, ánh mắt vẫn trước sau như một rạng rỡ tỏa sáng.
Ban nãy khi hắn ngóng nhìn cặp mắt trong suốt của thiếu niên, rất giống sư đệ rắm thối khi còn trẻ mà mình quen thuộc, ỷ vào mình đọc sách thông minh, được tiên sinh sủng nịch, nói lên từng bộ từng bộ thánh hiền đạo lý, hoàn chỉnh kín kẽ, không chê vào đâu được, đã vậy sau khi Tả Hữu thừa nhận biện luận thua, còn muốn bổ sung thêm một câu,"Ta cảm thấy sư huynh không thật tâm chịu thua, như vậy là không đúng", thật sự là phiền chết đi được.
Hắn đời này phiền nhất tiên sinh chém gió mình đánh nhau lợi hại như thế nào, kế tiếp chính là Tiểu Tề đọc sách cực nhanh, tiếng hắn lật sách, cùng những lời hắn giảng đạo lý.
Hắn chỉ thích tiên sinh hai lần tham gia Tam giáo biện luận rằm rộ, loại khí thế phu tử di thế độc lập, tú tài như thái dương giữa trời.
Thích Tề Tĩnh Xuân mỗi lần cùng mình đi xa danh sơn đại xuyên, sau khi hắn uống rượu sẽ đăng cao làm phú, sẽ làm người ta cảm tháy, núi cao dẫu cao tới đâu, nghìn trượng vạn trượng, cũng không cao bằng học vấn người này!
Nhưng cho dù đến hôm nay, lão tú tài đã không có đường lui nào nữa, tán nhập thiên địa, Tiểu Tè đã không còn ở nhân thế, A Lương cũng rời khỏi Hạo Nhiên Thiên Hạ, nam nhân vẫn là thủy chung cho rằng, tiên sinh cũng tốt, Tiểu Tẻ cũng thế, thậm chí là A Lương kẻ luôn ra vẻ tự do tự tại, đều sống quá mệt mỏi.
Không bằng mình.
Bởi vì Tả Hữu hắn cho tới bây giờ lười giảng đạo lý cùng người khác.
Đánh không lại người ta, giảng đạo lý sẽ vô dụng, đánh thắng được người ta, giảng đạo lý giống như không cần thiết.
Có kiếm là được.
Nam tử thở dài một tiếng, đứng lên, tiếp tục đi Phong Thần đảo nơi tây nam hải vực.
Có vài lời, hắn cảm thấy giả tạo, càng "lười" nói ra khỏi miệng.
Tiểu sư đệ, ngươi nhất định phải thay Tiểu Tề xem nhiều lần tòa thiên hạ này.
Về sau có cơ hội phải đi nơi thiên hạ khác nhìn xem, đều phải xem hết từng tòa một, Tiểu Tề đời này còn chưa đi khỏi Hạo Nhiên Thiên Hạ, mà hắn là người khao khát đi xa nhất trong số các đệ tử của tiên sinh, kết quả là, lại trở thành người ở trong thư phòng cùng học thục nhiều nhát.
Đời này Tiểu Tề khóc vài lần, ta biết rất rõ. Bởi vì đều là khi còn tuổi thiếu niên bị ta đánh cho khóc, không có biện pháp, ta giảng đạo lý giảng không bằng hắn, đánh nhau hắn đánh không lại ta.
Tiểu tử, ngươi có thể tưởng tượng cảnh Tè tiên sinh của ngươi, mều máo khóc sẽ như thế nào chứ?
Nam nhân cười ha ha, đây kiếm ra khỏi vỏ, dưới chân phụ cận máy chục hòn đảo nhỏ trên biển, vô luận lớn nhỏ, toàn bộ tất cả bị chẻ làm đôi.
Nhân gian không thú vị chút nào
Chỉ có đánh nhau mới có thể để cho Tả Hữu hơi có chút hứng thú.
Giữa chiếc thuyền con đang vội vàng lên đường và Quế Hoa Đảo đang chằm chậm đi về phía trước, có một lão nhân thật ra bản thân đã bị trọng thương, đang ở trên biển chờ đợi Trần Bình An.
Trần Bình An nhếch miệng cười, là lão hán chèo thuyền thần thông quảng đại kia.
Hai người cùng nhau cưỡi thuyền nhỏ, bồng bềnh trên biển, nhanh chóng bắt kịp Quế Hoa Đảo, dừng thuyền cập bờ, Quế phu nhân một mình đứng ở cửa ra, vẻ mặt xin lỗi, nói với Trần Bình An: "Việc hôm nay, ta sẽ báo cáo rõ ràng với từ đường Phạm gia, ân cứu mạng của Trần công tử, ta suốt đời khó quên!"
Trần Bình An ý cười cay đắng, lắc đầu nói: "Tự cứu bản thân mà thôi."
Quế phu nhân không biết nói hơn, thở dài, cùng một già một trẻ sóng vai đi lên đỉnh núi Quế Hoa Đảo. Lão hán chèo thuyền cần tĩnh dưỡng, cáo biệt cùng Trần Bình An, đi về chỗ ở của mình, Trần Bình An cùng quế phu nhân đi tới tiểu viện Khuê Mạch, Quế phu nhân do dự một chút, giải thích: "Mã Trí ban nãy xung phong thủ hộ Quế Hoa Đảo trong đại chiến, làm gương cho binh sĩ, cho nên cũng bị thương, sắp tới khả năng không thể cùng ngươi thử kiếm, kêu ta chuyển lời, hy vọng Trần công tử thứ lỗi."
Trần Bình An gật đầu nói: "Đương nhiên là Mã tiền bối dưỡng thương quan trọng hơn.”
Quế phu nhân có chút bát đắc dĩ,"Hôm nay Quế Hoa Đảo tình thế có chút vi diệu, ta thật sự lo lắng người ngoài tiến vào viện tử này, cho dù là Kim Túc cũng không ổn, nếu Trần công tử không chê bai, từ nay ta sẽ phụ trách việc cơm nước ngủ nghỉ của tiểu viện Khuê Mạch."
Trần Bình An vội vàng xua tay nói: "Không cần không cần, chỉ cần giống lúc trước thôi, ngày đưa tới ba bữa cơm là được, nếu không phải bên này không có nhà bếp, thật ra ta còn có thể tự mình nấu cơm làm đồ ăn."
Quế phu nhân cười cáo từ,"Có nhiều sự vụ cần giải quyết, Trần công tử nghỉ ngơi cho tốt, có việc trực tiếp phân phó ta là được, tiểu viện phụ cận sẽ có một vị quế hoa tiêu nương chuyên môn chờ lệnh công tử."
Trần Bình An ngồi một mình trên ghế đá trong viện, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thân.
Rát nhanh sau đó, có người gõ cửa, là một vị quế hoa tiểu nương ở ngoài cửa ôn nhu nói: "Trần công tử, có hai vị khách nhân đến từ Ngai Ngai châu, gặp hay không gặp đây, ban nãy Quế phu nhân có nói phải dò ý công tử."
Trần Bình An đứng dậy đi mở cửa, trừ cô gái trên Quế Hoa Đảo, còn có một vị thiếu niên áo xanh vẻ mặt ý cười, một lão âu đầu bạc sắc mặt nghiêm túc.
Thiếu niên kia nói thẳng vào vấn đề: "Ân nhân, ta tên là Lưu U Châu, đến từ Ngai Ngai châu nơi cực bắc, ta sẽ không tiến vào viện tử quấy rằy ngươi thanh tu, chỉ là lại đây giáp mặt với ngươi nói lời cảm tạ."
Trần Bình An cười nói: "Được."
Sau đó hai người không ai nói gì.
Thiếu niên áo xanh là vẻ mặt tò mò đánh giá Trần Bình An, Trần Bình An là muốn biết thiếu niên khi nào thì đi.
Lão âu phá vỡ sự im lặng,"Lúc trước ác giao kim bào kia hai lần xuất kiếm đối với ngươi, một lần là quá mức ngoài dự đoán mọi người, ta không ngăn được, lần sau đó vẫn là ta không ngăn được, trừ phi ta đánh cược tính mạng, nhưng mà lần này ta xuất môn, cần chăm lo thiếu gia nhà ta, cho nên chuyện này, thiếu gia cần nói lời cảm tạ với ngươi, còn ta bà già lầm cẩm này lại là cần giải thích với ngươi."
Trần Bình An cười cười, chắp tay ôm quyền nói: "Tâm lĩnh!"
Lão âu gật gật đầu, có chút ý cười,"Công tử nhân nghĩa, về sau nếu đi Ngai Ngai châu, nhất định phải tới Lưu gia chúng ta làm khách." Trần Bình An cười không nói lời nào.
Lão âu mang theo thiếu niên họ Lưu mặc trúc y "giải nhiệt", cáo từ rời đi.
Hai người đi lướt qua một cô gái trẻ tuổi mỹ mạo, sau khi nàng đối diện cùng Trần Bình An thì cười nói: "Hóa ra là ngươi."
Trần Bình An có chút khó hiểu, may mà cô gái kia đã muốn xoay người rời khỏi.
Trần Bình An lúc này mới có thể xoay người đi hướng sân, đột nhiên dừng bước quay đầu mỉm cười nói với quế hoa tiểu nương lo sợ bất an kia: "Làm phiền cô nương, sau này nếu còn có người tìm ta, giúp ta ngăn họ lại."
Quế hoa tiểu nương gật mạnh đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận