Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1679: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (3)

Chương 1679: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (3)Chương 1679: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (3)
Lúc này Thán Tuyết đang bị Trần Bình An đóng đinh trên cửa phòng.
Trần Bình An cũng có khả năng lưu lạc trở thành Thán Tuyết tiếp theo.
Đây mới thật sự là hành tẩu giang hồ, sống chết tự chịu.
Lưu Chí Mậu vẫn kiên trì chờ Trần Bình An nói chuyện, không cắt ngang suy nghĩ của tiên sinh phòng sổ sách này.
Trân Bình An nói câu đầu tiên: "Làm phiên Chân Quân mời Đàm Nguyên Hướng tới đảo Thanh Hạp nói chút chuyện cơ mật với ta, càng nhanh càng tốt."
Lưu Chí Mậu thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là những lời tiếp theo của Trân Bình An khiến cho Lưu Chí Mậu phập phồng lo Sợ, vô cùng khó xử.
"Ta và ông đều hiểu rõ, Đàm Nguyên Hướng vấp phải trắc trở tại đảo Cung Liễu, Lưu Lão Thành cũng không đòi giá trên trời, cho các ngươi cơ hội trả tiền. Bây giờ bản thân đảo Ma Lạp của Đàm Nguyên Hướng cũng chính là một cái hố bùn, lần lội qua vũng nước đục này toàn thân hắn sẽ dính đầy bùn. Vì vậy ta có hai điều kiện, một là ông phải gỡ bỏ cấm chế ông bí mật đặt trên người mẫu thân Cố Xán, đừng hỏi liệu ta có nghi ngờ ông đồng ý làm hay không. Ta và ông đều biết điểm mấu chốt của song phương, không cần phải làm những thứ thăm dò nhàm chán ấy làm gì. Ông cũng biết rõ thái độ hiện tại của ta với phủ Xuân Đình."
"Điều kiện thứ hai, ông phải từ bỏ lợi nhuận đang nắm trong tay của phủ Chu Huyền, giao cho ta, Đàm Nguyên Hướng không làm được việc thì hãy để ta tự mình đi nói chuyện với Lưu Lão Thành."
Trần Bình An cuối cùng trâm giọng nói: "Điều kiện thứ hai thật ra cũng không được xem là điều kiện. Lưu Chí Mậu, tự ông suy nghĩ cho kỹ đi! Giữ núi xanh thì không lo gì không có củi đốt, cái này không chỉ là quy củ của Hồ Thư Giản các ngươi, mà còn là đạo lý của tất cả dã tu tán tiên trong thiên hạ."
Lưu Chí Mậu không chút do dự nói: "Được!" Dường như Trần Bình An hơi kinh ngạc.
Lưu Chí Mậu mở bàn tay ra.
Trần Bình An mỉm cười, đẩy chén rượu trắng đầu kia về phía Lưu Chí Mậu. Lưu Chí Mậu giơ chén rượu lên uống một ngụm: "Trần tiên sinh là tri kỷ duy nhất của ta tại hồ Thư Giản, đương nhiên ta cũng muốn thể hiện chút thành ý."
Lưu Chí Mậu quay đầu liếc nhìn con cá chạch nhỏ, sau đó thôi không nhìn nữa, đưa một ngón tay ra, gật đầu: "Thứ đồ này, tôi cũng có."
Trân Bình An cười nói: "Tri kỷ của Chân Quân? Sao dám bêu xấu?"
Lưu Chí Mậu không hề buồn bực, cởi mở cười to: "Nhìn xem, còn nói không phải tri kỷ?"
Thán Tuyết nhìn như sắp chết, nó hơn xoay cổ, nhìn hai nam nhân đang "trò chuyện vui vẻ với nhau", nghe bọn họ chỉ nói mấy câu mà đã có thể quyết định được xu thế của hồ Thư Giản.
Ngay lúc này.
Nó thoáng hiểu ra ý trong lời của Trần Bình An từng nói.
Những thứ trong lời nói nó đã hiểu, ví dụ như việc bị Trần Bình An vạch trần, nói toạc ra chính là đang nói nó vẫn còn ngây thơ ngu ngốc như ở trong ngõ Nê Bình, vậy nên tất cả nguyên nhân, tất cả tội lỗi mặc dù đến từ hồ Thư Giản nhưng chẳng qua là một thoáng "ghi lại sự việc". Vì vậy việc "thăng chức rất nhanh" phủ Xuân Đình lúc này không mấy liên quan tới con cá chạch nhỏ như nó, đều chỉ là một công hai việc.
Tuy nhiên so sánh với lời nói của Trần Bình An, mãi khi Lưu Chí Mậu tới đây, ngồi xuống, cho dù thân là chủ nhân đảo Thanh Hạp cũng không uống được một chén rượu, muốn uống cũng phải cần một người thân khách nhân như Trần Bình An gật đầu đồng ý trước, hơn nữa cuối cùng khi cầm được chén rượu lên uống một ngụm thì còn rất vui vẻ.
Một vị lão tu sĩ Nguyên Anh ngay cả nó cũng rất kiêng ky vậy mà lại lấy hai chữ "tri kỷ" để hình dung người trẻ tuổi chưa tới hai mươi tuổi kia. Lúc đó nó mới thật sự thừa nhận mình chưa đủ thông minh như Trân Bình An.
Trần Bình An chỉ vào Thán Tuyết, nói với Lưu Chí Mậu: "Quốc sư Đại Ly sẽ thích bộ hài cốt của con Giao long Nguyên Anh cảnh này, đây là thẻ đánh bạc ta vừa bắt được, làm thành một vụ trao đổi đơn giản, bảo vệ Lưu Chí Mậu ông một mạng. Nếu thật sự không được, ta sẽ lại kiếm cho ông một tấm bài bình an vô sự của Đại Ly, đi lánh nạn rời khỏi hồ Thư Giản, ít nhất sau này cũng có hy vọng trở thành cung phụng của Đại Ly. Vì vậy mặc dù hai bên đảo Ma Lạp và Lưu Lão Thành đều không thể đồng ý, ta vẫn có thể giúp ông phòng ngừa chuyện xấu nhất "đột nhiên" phát sinh."
Lưu Chí Mậu cười tủm tỉm nói: "Trần tiên sinh thật sự không tiếc thương cho con súc sinh này?”
Trần Bình An cầm lấy hồ lô dưỡng kiếm uống một ngụm rượu, chỉ Thán Tuyết: "Ta đã cho nó cơ hội rất nhiều lần, nếu nắm bắt được từ lần đầu thì nó cũng không có kết cục này, còn trách ai được? Trách ta không có tấm lòng Bồ Tát? Mà nói cách khác, ta cũng không phải Bồ Tát."
Lưu Chí Mậu nhẹ nhàng gật đầu, rất đồng tình.
Nếu người trẻ tuổi trước mắt không có thủ đoạn và tâm trí như thế này thì cũng không xứng ngồi cùng mình, mặt dày mày dạn đòi một chén rượu.
Lần đầu tiên khi tới đây, tại sao Lưu Chí Mậu không lập tức gật đầu ngay?
Một mặt là chưa từ bỏ ý định, hy vọng Đàm Nguyên Hướng đảo Ma Lạp có thể đàm phán với Lưu Lão Thành bên kia, đương nhiên lúc đó Lưu Chí Mậu có thể không cần phải tiếp tục đối phó với Trần Bình An, nước giếng không phạm nước sông mà thôi.
Hơn nữa Trần Bình An có thể suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, chẳng hạn như lợi nhuận, cấm chế bí mật của phu nhân phủ Xuân Đình, mọi việc như vậy cũng không thật sự khiến cho Lưu Chí Mậu cảm thấy "yên tâm', tại sao người đọc sách lại nói tất cả đều là thứ thấp, chỉ có đọc sách là cao? Kết quả lại tự cho mình một cái tát, không biết gì mà cũng gọi là thư sinh à? Còn không phải muốn là một chuyện, còn làm là một chuyện khác sao?" Vì vậy Trần Bình An xử lý cái tâm cao ngất kia như thế nào, mệnh súc sinh mỏng hơn giấy chính là cánh cửa vô hình của vô tình đạo, lúc vượt qua được, hoàn thành tốt, dứt khoát gọn gàng, thật trôi chảy, khi đó Lưu Chí Mậu mới dám chính thức giao tiếp, buôn bán với Trần Bình An.
Đánh đánh giết giết chắc chắn phải có.
Nhưng đánh giết như thế nào lại phải dựa vào học vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận