Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1057: Trong Ngõ Nhỏ (3)

Chương 1057: Trong Ngõ Nhỏ (3)Chương 1057: Trong Ngõ Nhỏ (3)
Chương 1057: Trong Ngõ Nhỏ (3)
Nó cắn hạt dưa, chớp chớp mắt, lắc đầu nói: "Nhà? Ta không có nhà, ta chỉ là người ăn xin, lấy đâu ra nhà. Trong ăn xin có nhiều người xấu, thường xuyên đánh ta, tuổi ta quá nhỏ, ăn không đủ no, sức lực càng nhỏ hơn, đánh không lại bọn họ, khu vực tốt của kinh thành đều bị bọn họ chiếm, ta không tranh được, chỉ có thể tự mình tùy tiện tìm chỗ ở, ví dụ như gầm cầu này, trên sư tử bằng đá trước cửa nhà kẻ có tiền này.”
Trần Bình An hỏi: "Cha mẹ ngươi đâu?”
Tiểu cô nương gầy gò cắn hạt dưa, cười nói: "Đã mát lâu rồi, ta không phải người kinh thành, cách bên này xa mấy ngàn dặm, quê nhà gặp ôn dịch, lúc ấy ta còn nhỏ, theo cha mẹ chạy nạn, mẫu thân chết ở trên đường, cha mang theo ta đến bên này. Các quan lão gia trong kinh thành cũng không tệ, ở ngoài thành dựng rất nhiều lều phát cháo, cha ta là sau khi uống một bát cháo to mới chết."
Trần Bình An lại hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu rồi?"
Nó ăn xong hạt dưa, vươn hai bàn tay, gập lại một ngón út, quơ quơ "Chín tuổi rồi." Trần Bình An không nói gì nữa.
Nó cười ha ha vài tiếng,"Nhìn ta không giống chín tuổi, đúng không? Biết sao được, đói, vóc dáng không cao được. Lần trước ngươi nhìn thấy người đưa ta người tuyết nhỏ không, con bé mới hơn sáu tuổi thôi, vóc dáng đã cao hơn một chút so với ta, tiểu phu tử trong cái nhà này, Tào Tình Lãng kia, tuổi cũng nhỏ hơn ta đó."
Trần Bình An nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bò, tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng vô tình.
Tiểu cô nương thật ra luôn đánh giá sắc mặt cùng ánh mắt Trần Bình An. thấy bô dáng này của hắn, trong bụng oán thầm không thôi, kẻ có tiền, quả nhiên không một ai là thứ tốt! Chưa bao giờ để ý người khác chết sống, rõ ràng là đại nhân vật rất lợi hại, trong kẽ ngón tay lọt ra một chút bạc, đã có thể khiến nó có cuộc sống tốt hơn, nhưng lại cứ không chịu.
Nó đã chín tuổi, lại nhỏ gầy như là đứa nhỏ năm sáu tuổi, Trần Bình An sở dĩ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì năm đó hắn cũng từng như vậy, mãi cho đến rời khỏi ngõ Nê Bình và trần nhỏ, đi tới lò nung gốm của Diêu lão nhân làm học đồ, chiều cao mới bắt đầu tăng lên, trước đó, Trần Bình An thấp hơn bạn cùng lứa tuổi nửa cái đầu.
Trần Bình An hôm nay vẫn chưa tháo xuống Si Tâm cùng Đình Tuyết, vì thế cho dù ngồi ở trên băng ghế nhỏ, vẫn rất có UY.
Đây mới là nguyên nhân khiến tối nay tiểu cô nương vẫn luôn đặc biệt thành thật giữ bốn phận.
Quạt hương bồ phe phẩy, gió mát thổi từng cơn, Trần Bình An hỏi: "Ngươi trộm đi những quyển sách đó, bán được bao nhiêu tiền?"
Nó nhăn mặt, muốn ép ra một ít nước mắt, nhưng không làm được, đành phải nâng lên một bàn tay, mang theo tiếng sụt sịt kêu oan: "Ta thực sự không trộm sách, ta có thể thề, nếu nói dối, thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!"
Trần Bình An cười hỏi: "Ngươi nói dối, là ai bị thiên lôi đánh xuống không được chết tử tế? Hình như ngươi chưa nói rõ ràng."
Nàng khẽ biến sắc, cười gượng nói: “Đương nhiên là ta, còn có thể là ai?"
Trần Bình An gật gật đầu,"Như vậy ngươi là ai? Họ gì tên gì?”
Tiểu cô nương xoay người cúi đầu, lấy ngón tay đùa nghịch đống hạt dưa kia"Có cái họ, còn chưa có tên đâu, cha mẹ ởi quá sớm, không kịp đặt tên cho ta."
Nói tới đây, nó ngắng đầu, khuôn mặt sáng lạn nói: "Nhưng cha đã nói với ta, tổ tiên nhà chúng ta có rất nhiều tiền, từng làm quan rất lớn rất lớn, quản vài ngàn người đó."
Trần Bình An dừng quạt hương bò, lắc hồ lô rượu,"Có nhớ cha mẹ không?”
Nó buột mồm: "Nhớ bọn họ làm gì, đến hình dáng cũng không nhớ được."
Đại khái là cảm thấy nói như vậy sẽ không được lòng người ta, nó lập tức sửa lời: "Thật ra trước giờ rất nhớ, ta thường xuyên nằm mơ mơ thấy bọn họ, đáng tiếc vẫn không thấy rõ hình dáng bọn họ, mỗi lần mơ thấy bọn họ, buổi sáng ta tỉnh lại, đều mặt đầy nước mắt đó, rất đau lòng."
Trần Bình An quay đầu nhìn về phía nó.
Tiểu cô nương lại giơ bàn tay, "Ta thề!"
Trần Bình An hỏi: "Ngươi thật không sợ có lão thiên gia à?”
Tiểu cô nương có chút căm tức, nhưng không dám chống đối người kia, vội vàng cúi đầu, than thở nói: "Có lão thiên gia cái rắm."
Trần Bình An đứng lên, buông quạt hương bồ, đi ra khỏi sân, có một người đứng ở chỗ góc ngõ phó.
Người nọ đội mũ hoa sen màu bạc, dung mạo và chiều cao của trẻ con, đeo chéo sau lưng một thanh trường kiếm.
Trần Bình An đi đến chỗ góc, người nọ đã lui đến đối diện phố, xem như bày tỏ một loại thái độ, không phải là tới cửa gây hắn, mà là có việc thương lượng.
Ấn tượng của Trần Bình An đối với người này không được tốt lắm.
Du Chân Ý, kẻ gọi là lãnh tụ chính đạo chưởng môn Hồ Sơn phái, lén lút cấu kết Đinh Anh, người đứng thứ hai thiên hạ không gì lay động được.
Du Chân Ý mỉm cười nói: "Lần này ta đi mà quay về, trở lại kinh thành Nam Uyễn quốc, là một công một tư. Việc công là muốn thương lượng với Chủng Thu một phen, để hắn giao ra bộ Ngũ nhạc đồ tập kia, ta cùng Hồ Sơn phái có thể dời vào Nam Uyên quốc, hơn nữa không tranh đoạt vị trí quốc sư với Chủng Thu. Việc riêng là muốn hỏi một câu trong tay ngươi, có cái gọi là tiền thần tên của trích tiên nhân hay không, tiền Tuyết Hoa, tiền Tiểu Thử, tiền Cốc Vũ, chỉ cần trên người có bất cứ một loại nào cũng được, ta nguyện ý lấy đồ vật trao đổi với ngươi, chỉ cần Ngẫu Hoa phúc địa có, ta đều có thể giúp ngươi tìm được."
Trần Bình An hỏi ngược lại: "Nếu ta thật sự cần, chẳng lẽ ta không tự mình tìm được?”
Du Chân Ý lắc đầu nói: "Ngươi cần gì hao phí thời gian, ta chung quy quen thuộc giang hồ cùng triều đình bón quốc gia của Ngẫu Hoa phúc địa hơn ngươi. Người tu đạo, thời gian là đáng giá nhất."
Vùng núi Cổ Ngưu sơn linh khí hội tụ, đó là lão đạo nhân lầy thuật pháp thông thiên mang toàn bộ linh khí của Ngẫu Hoa phúc địa dời non lấp biển mà đến, tuyệt đối không phải bình thường, có thể nói trăm năm khó gặp, nhưng ba loại tiền thần tiên của trích tiên nhân, lại là thiên địa linh khí cụ thể hóa, Du Chân Ý một lòng chứng đạo trường sinh đang cần gấp vật ấy, hơn nữa cũng chỉ có hắn chỉ trả nỗi cái giá.
Du Chân Ý chỉ chỉ phi kiếm Lưu Ly đeo sau lưng,"Trần Bình An, trừ thanh kiếm này có thể lấy để đổi tiền thần tiên với ngươi, ta còn có thể tự mình giúp ngươi thu thập di vật trích tiên nhân bỏ lại ở Ngẫu Hoa phúc địa, thậm chí có thể giúp ngươi lấy được pháp bảo đám người Đường Thiết Ý, Vân Nê hòa thượng mới đạt được, hơn nữa ngươi là võ phu thuần túy, Định Anh ba môn phái ma giáo, Đòng Thanh Thanh Kính Tâm trai các võ lâm thánh địa này cất chứa lượng lớn võ học bí tịch, nói không chừng trong đó còn có thứ có thể vào được tằm mắt của ngươi."
Trần Bình An hỏi: "Ngươi lần này vào kinh thành, khẳng định là tìm ta trước, để bàn việc làm ăn. Ta có thể xác định, Du Chân Ý ngươi là thật tâm muốn làm cho được vụ làm ăn này, nhưng ngươi cũng muốn mượn thế áp chế Chủng quốc sư nhỉ? Một khi ta gật đầu, Chủng quốc sư và Nam Uyễn quốc sẽ có áp lực. Còn nữa, cái gọi là tự mình giúp ta sưu tập bí tịch võ học của ngươi, lại há không phải lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất cùng thiên hạ đệ nhị, lấy cái này áp chế cả giang hồ một bậc, tùy ý ngươi tìm thuật pháp sót lại của các trích tiên nhân kia? Nói cách khác, một mình Du Chân Ý ngươi, cho dù thực lực cao tới đâu, vẫn không dám mạo hiểm đối đầu thiên hạ. Dù sao võ điên Chu Liễm và ma giáo Đinh Anh, đều là vét xe đổ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận