Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1034: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Th

Chương 1034: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại ThChương 1034: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Th
Chương 1034: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Thiếu Một Núi (1)
Động thiên phúc địa nối liền nhau là một tồn tại cổ quái, cả bón tòa đại thiên hạ chỉ có hai nơi.
Lão đạo nhân cạnh miệng giếng và vị đạo nhân đang "cúi nhìn phúc địa" trên đỉnh đầu nhìn nhau một cái, thế là tuyến biên cảnh giữa Liên Hoa động thiên và Ngẫu Hoa phúc địa lập tức kéo thăng ra một hồng câu rộng chừng ngàn vạn trượng.
Lão đạo nhân hừ lạnh một tiếng. "Hạt châu" trong tay áo đốt ra một lỗ thủng trên tay áo đạo bào.
Lão đạo người thu hồi tầm nhìn, tay áo nhanh chóng khôi phục bình thường.
Cô bé gầy gò bên chân lão đạo nhân vẫn đang oa oa khóc lớn, cảm giác nhìn mặt trời ở cự ly gần đã thâm nhập sâu vào trong thần hồn nàng, nếu không phải trong cái rủi có cái may, vừa khéo tránh trong "bóng râm" của lão đạo nhân, kiếp trước kiếp sau của nó đều sẽ theo đó trở thành cát bụi, nháy mắt hóa làm hư vô.
Lão đạo nhân bực bội: "Lão tú tàa ngươi có phiền hay không? !”
Lão đạo nhân lần đầu tiên đối mặt chính diện với cô bé gầy gò.
Đạo nhân vóc người cao lớn, tiều nha đầu gầy như cần trúc.
Một trời một vực.
Dưới cái nhìn chằm chằm của đạo nhân, cô bé vốn đang ôm đầu cầu mong giải thoát hệt như được uống một bát trà lạnh giữa trưa hè, còn là loại đựng trong chén sứ trắng ở môn đình phú quý, bỗng nhiên không còn đau đớn, há mồm thở dốc, dựa lưng bên mép miệng giếng, rụt rè nhìn lão thần tiên, bản năng dẫn dắt, ánh mắt cô nhanh chóng đảo quanh, tìm kiếm xem "hạt châu" kia bị lão nhân giấu ở phương nào.
Đây gọi là không nhớ cái ăn cũng không nhớ bị đánh.
May mà thái độ của vị đạo nhân này với nhân gian, đặc biệt là với thiện ác không giống người thường. Hắn không để ý sự tò mò không biết chết sống của cô bé, nhưng đối với thân phận cô bé, lão đạo nhân đã hiểu rõ trong lòng, cho nên càng thêm phiền chán với lão tú tài miệng luôn bô bô "người đọc sách chỉ mượn đề".
Năm xưa hai người đánh cuộc, lão tú tài dơ bẩn kia dựa vào hành vi đàn bà giở trò vô lai và ăn vạ, thắng đi của hắn một tín vật, muốn hắn sau này nếu gặp phải người tay cầm tín vật thì nhất định phải bảo hộ tính mạng hắn an toàn. Lão đạo nhân nguyện cược chịu thua, đáp ứng, nhưng oán khí trong lòng đối với lão tú tài cũng không nhỏ, về sau lại gặp một lần, mài dũa Đạo pháp lần nữa, hai người ngồi xuống luận đạo, giảng đạo lý ở ngay tuyến biên cảnh tiếp giáp giữa Ngẫu Hoa phúc địa và Liên Hoa động thiên. Bằng không một khối Ngẫu Hoa phúc địa nho nhỏ, linh khí mỏng manh, đại đạo khó thành làm sao chịu tải được tranh đấu đại đạo giữa hai người. Vẫn là lão tú tài muốn chiếm tiện nghi. Nhưng không biết lúc nào, trừ những điều này ra, kẻ không cần mặt mũi là lão tú tài kia còn len lén cắm xuống một quân cờ ở Ngẫu Hoa phúc địa, đúng là bóng mờ dưới chân đèn, người trong cuộc khó mà để ý.
Lão đạo nhân nhìn chằm chằm tiểu nha đầu dưới đáy mí mắt, tàm nhìn thanh triệt mà lạnh lùng, như mặt trời treo cao, trước nay không quản nhân gian ấm lạnh, càng sẽ không so đo thế nhân khen chê.
Chớp mắt máy cái, lão đạo nhân đã nhìn hết kinh lịch đời này của cô bé.
Quả nhiên như thế. Lão đạo nhân lại híp mắt nhìn tòa phủ đệ nào đó, hừ lạnh một tiếng, oán khí hơi hơi giảm mấy phần, thoáng chút suy nghĩ, liền biết đại khái dụng ý của lão tú tài, tính nhằm thêm chút suy diễn, cảm thấy làm được, lão đạo nhân lần đầu tiên thoáng hiện vẻ do dự, quay đầu nhìn về đầu tường phương nam, ồ một tiếng, không khỏi có phần kinh ngạc.
Lão đạo nhân nhè nhẹ búng tay, kích trúng mi tâm tiểu nữ hài, nó cứng ngắc bát động.
Lại vung tay áo, bốn phía miệng giếng nổi lên trận trận gợn sóng, lão đạo nhân bước ra một bước, biến mất tăm. Phương viên một thước xung quanh, dòng thời gian bắt đầu chảy ngược, gồm cả cô bé gầy gò và tất cả những gì nhỏ bé mắt thường không thể thấy được, quy luật thiên địa vận chuyển cũng bắt đầu đảo ngược, cô bé "nhặt lên" đống thư tịch, sau cùng khung cảnh ngừng lại khi nó định nhổ nước bọt xuống giếng.
Nó hơi ngơ ngác, trong lòng bát giác dâng lên cảm giác sợ hãi, lắc lắc đầu, cuối cùng không dám làm bậy, nâng đống sách trộm được chạy vội mà đi.
Cách phía nam kinh thành hơn hai mươi dặm, Cổ Ngưu Sơn. Trên đầu tường tan hoang từng vị tông sư cao thủ từ trong thành đang chạy tới hân thưởng "di chỉ chiến trường”, Du Chân Ý và Chủng Thu tạm thời dừng lại đánh giết sinh tử, lúc này Du Chân Ý đang lặng lẽ cảm thụ khí tức lưu chuyền trên đầu thành, cùng với kiếm ý thuần túy lưu lại giữa thiên địa, Chủng Thu thì không có nhiều tâm tư như vậy, hai tay đặt trên bờ tường, đưa mắt nhìn xa.
Lưu Ly phi kiếm đi tới bên cạnh Du Chân Ý, càng tới gần đầu tường, tốc độ phá không của phi kiếm lại càng chậm, lên đầu tường rồi nó khẽ rít lên, như là có vẻ sợ sệt. Ma Đao Nhân Lưu Tông cùng theo Lưu Ly kiếm đi tới, nhảy lên một bức tường nát vụn, ngồi xếp bằng, Dịch Cốt đao trong tay hư hại rất nặng, lão nhân vươn ra ngón cái, chăm chú xoa vuốt thân đao sáng như mặt kính, ngang ngược một đời, đến sau cùng bị một thanh kiếm đánh cho nhếch nhác thế này, đúng là quả báo.
Bắc Tấn đại tướng quân Đường Thiết Ý lưng đeo "Luyện Sư" chậm rãi bước lên đầu tường, chọc một bãi đất trống, đứng vững, tay nắm chuôi đao, khí thế bàng bạc.
Nếu so sánh, Tí Thánh Trình Nguyên Sơn một mực nắp dưới đáy cầu hóng mát thật sự là bôi nhọ thân phận tông sư.
Chu Phì và Lục Phảng cũng cùng lúc đi tới đầu tường thành nam, phía sau là Trâm Hoa Lang Chu Sĩ và Nha Nhi đang theo gót.
Kính Tâm trai Phàn Hoàn Nhĩ cũng cần thận bước lên đầu tường, không dám quang minh chính đại từ hai bên thành đạo chuyển vào đường chính, mà lầy khinh công đạp vách tường lên cao, chọn một vị trí ở giữa quốc sư Nam Uyễn quốc và Long Vũ đại tướng quân Bắc Tấn.
Trận chiến giữa hai người trên đầu tường đã diễn biến thành một cuộc chiến.
Thẳng từ đầu tường nơi chúng nhân đang đứng đến Cổ Ngưu Sơn, bụi đất tung bay, như có cá chạch lật chuyển sống lưng, xốc lên mặt đắt.
Thương nhân lữ hành trên dịch lộ quan đạo phía nam ngoại thành sớm đã tan hết.
Đinh Anh chẳng những nghịch lưu mà lên, từng bước đạp tới, đánh ra từng quyền, cường hành đánh tan dải kiếm khí trường hà của Trần Bình An, mà còn liều mặc kệ một thân thương thế, phi thân tới gần, bức cho Trần Bình An không thể không lấy kiếm chiêu nghênh địch. Định Anh hóa mục nát thành thần kỳ, không còn câu nệ chiêu thức hệ phái võ học khắp thiên hạ, tất cả Đinh Anh đều có thể sử dụng, chỉ là thần ý có khác.
Một chưởng thẳng tắp phách tới một người một kiếm Trần Bình An, cương phong lại trút tới sau lưng Trần Bình An, ầm vang nỗ tung.
Chớp mắt, từng luồng kiếm khí xoay tròn như con vụ, quỹ tích khó dò.
Đương thời sau khi đánh Trần Bình An rớt đất, Đinh Anh quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, song vẫn không ngưng nghỉ dù chỉ một giây, gần như đồng thời cùng lướt xuống đầu tường theo, thủy chung duy trì cự ly giữa hai người trong vòng hai cánh tay, tuyệt không cho Trần Bình An cơ hội hoãn thần thi triển kiếm thuật và kiếm ý đến cảnh giới đỉnh phong. Định Anh dám chắc, mỗi một kiếm của Trích Tiên Nhân áo trắng trước mắt này đều có thể sánh bằng một kiếm toàn lực của nữ kiếm tiên nổi danh nhất lịch sử Tùy Hữu Biên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận