Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 971: Nhân Gian Nhiều Bất Bình (2)

Chương 971: Nhân Gian Nhiều Bất Bình (2)Chương 971: Nhân Gian Nhiều Bất Bình (2)
Chương 971: Nhân Gian Nhiều Bất Bình (2) Đồng tử hơ hai tay lại gần đống lửa, ha ha cười nói: "Giết hay là không giết? Giết nhỏ thì lớn đến, giết lớn thì già đến. Dù có bản lĩnh đến một giết một, đến hai giết hai, đến ba giết ba, đều giết rồi, động tĩnh quá lớn, quan phủ địa phương báo cáo cho triều đình, Hoàng Đế lão gia cảm thấy mát mặt, chẳng phải cũng sẽ đi khẩn cầu tiên
sư rời núi?”
Đồng tử đành chịu nói: "Phiền phức vô cùng.”
Trần Bình An cười nói: "Nếu không như thế, sớm đã loạn hết cả rồi, dân chúng dưới núi còn sống thế nào, chỉ nói tòa thị trần nhỏ này, đã chết hơn vạn người, bằng hữu thân thích của bọn hắn ở bên ngoài sẽ thế nào? Trong một đêm, tất cả cứ thế biến mát, người còn sống chẳng lẽ không sợ."
Đồng tử ngắn ngơ, tựa hồ chưa nghĩ tới vấn đề này.
Sau đó đồng tử kể một ít chuyện thú vị quanh đây, phần lớn là hắn nghe đồn mà được, dù sao thời gian máy trăm năm cũng phải tìm một chút chuyện vui để nghe giết thời gian mà.
Mưa to ngừng nghỉ, Trần Bình An cáo từ vi tiểu thổ địa. tiếp tuc lên đường.
Chỉ còn lại đồng tử đứng ở ngoài đình thì thào lâm bẩm.
Trên đường Trần Bình An đi ngang một tòa mộ hoang, thấy có một đám học trò nghèo vào kinh đi thi đang đứng trước mộ phần, ai nấy đều lộ ra thần sắc hổ thẹn và than thở.
Sau đó hắn thấy từ giữa phần mộ thoát ra hai con hồ ly trắng, học người thở dài.
Ngoài ra còn có vài con hồ ly tuổi nhỏ hơn một chút nằm ở trên đầu mộ phần, khe khẽ mà cười, mặt mày có chút linh khí, tràn đầy mong mỏi và thẹn thùng, không hề giống yêu mị hung ác, ngược lại như là trẻ nhỏ tham ăn.
Đám người đọc sách kia nhao nhao đáp lễ.
Trần Bình An nhìn mà không khỏi buồn cười, biết rõ đây là hồ yêu quấy phá, đang mê hoặc nhân tâm, chẳng qua Trần Bình An không có quá nhiều lo lắng, hồ yêu trên thế gian, bát luận là ở châu nào, thường thường đều sẽ không làm ra hành vi tàn bạo, chúng nó trời sinh từ xưa đã thân cận Nhân tộc, phần nhiều là để phá vỡ tình quan, gia tăng cảnh giới và tu vi.
Thế nên Trần Bình An không vạch trần đương trường, để đám thư sinh kia biết cái goi là nhà cao cửa rộng trước mặt thực chát chỉ là một ngôi mộ mà thôi.
Trần Bình An chỉ lặng lẽ đứng canh bên phần mộ.
Quả nhiên ngày hôm sau, đám thư sinh bình yên rời khỏi tòa phủ đệ hào môn, người người vui mừng hân hoan, chỉ cảm thấy được một trận diễm ngộ không uỗng đời này.
Trần Bình An cười rời đi.
Ba trăm dặm sau đó, Trần Bình An đến một nước nhỏ tên là Bắc Tắn, lúc đi ngang qua một tòa thành trì vừa khéo đụng phải phiên chợ, Trần Bình An quả nhiên dừng lại mua hai xâu đường hồ lô, lúc trước nghe nói Như Khứ tự của nước Bắc Tán rát nổi danh, có một tảng đá lớn, tương truyền là địa chỉ một vị Bồ Tát ngộ đạo, được xưng là đá Liên Đài, mặt cự thạch rộng năm trượng, có thể chứa mấy trăm người. Trong khi chỉ cần một người liền có thể khiến nó lay động, không ai có thể giải thích nguyên lý. Hoàng đế Bắc Tấn tây tuần, sau khi tự mình thử nghiệm liền long nhan đại duyệt (1), khiến thanh danh Như Khứ Tự càng thêm lan xa.
(1) Chỉ tâm trạng vui vẻ, nhưng dùng cho vua chúa
Nhưng khi Trần Bình An hỏi dò, chẳng ngờ người người đều nói không biết Như Khứ tự gì cả, lúc này Trần Bình An mới nhớ ra, đồng tử kể chuyện này hẳn là đã xảy ra từ hai trăm năm trước, hai trăm năm trên chốn nhân gian đủ để thay đổi rất nhiều phong tục.
Trần Bình An thoáng do dự, song vẫn kiên trì, một mực tìm người hỏi dò di chỉ Như Khứ Tự mới thôi, đi một chuyến, cỏ hoang ngập đầu, vừa không nhân khí cũng không yêu khí, không khí trầm lắng, trong trời chiều, Trần Bình An tìm thấy một tảng đá lớn, nhưng nhìn không ra có chỗ nào kỳ dị cả.
Trần Bình An ăn xong viên hồ lô ngào đường cuối cùng, ném que trúc, quay người rời đi.
Thời điểm Trần Bình An bước ra cửa lớn rách nát của Như Khứ Tự, trên đỉnh khối cự thạch kia chợt có một đứa bé xuất hiện từ trong viên đá, ló đầu ra nhìn.
Nó ngồi trên tảng đá, yên lặng không nói.
Thì ra chân tướng Liên Đài biết lay động ở đây là vì bên trong thai nghén ra một tinh mị thổ thạch "đứa bé Tiểu Liên Hoa", nó thích trốn đi khanh khách cười trộm, mỗi lần có người thử lay động cự thạch, nó liền lập tức hào hứng bừng bừng. trái rung phải lay cư thạch liền theo đó lắc lư, vì vậy khiến cho người ta hiểu làm.
Chỉ là đến một ngày, nó cảm thấy làm mãi vậy cũng chán, đá Liên Đài lay động bắt đầu "lúc linh lúc mát linh", cuối cùng triệt đề "bát động như núi", thì ra nó đã đi ra khỏi đá Liên Đài, nó muốn đi phương xa tìm đồng bạn, năm này qua năm khác một thân một mình, nó đã bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Sau cùng nó liên tục tìm được hai đồng bạn, một con rắn tinh, một con hoãng tinh, đứa bé Tiểu Liên Hoa ngây thơ bị chúng lần lượt lừa đi một cánh tay do "vân căn, thổ tinh ngưng tụ mà thành” và một cánh hoa Hoàng Liên diệp. Nhưng nó vẫn một mực kiên trì tìm kiếm đồng bọn. Cuối cùng rút cuộc nó tìm được một vị hoa tinh không yêu cầu nó bắt kỳ vật gì, nó dẫn nàng trở lại đá Liên Đài, cùng nhau chơi bời đùa nghịch, cùng nhau trêu đùa bỡn cợt những du khách kia, nhưng cuối cùng đến một ngày nó ngủ tỉnh lại, phát hiện linh khí trong đá Liên Đài đã không còn, không còn một chút nào hết, hoa tinh cũng biến mắt.
Đá Liên Đài mất đi linh tính lần nữa không người hỏi thăm, cuối cùng hoàn toàn bị quên lãng, chỉ còn lại một tiểu tinh cụt một tay thường xuyên ngồi trên bệ đá, ngâm nga ca dao, nhẹ nhàng đung đưa bàn chân.
Thỉnh thoảng nó lại có vẻ thương cảm, bởi vì nó không biết ba vị đồng bọn kia hiện nay sống thế nào.
Nếu sống không tốt, vì sao không tới gặp mình, nó quý chúng lắm mà.
Nếu sống tốt, vì sao vẫn không tới gặp mình, nó cũng mừng cho chúng mà.
Nó nghĩ mãi mà không ra.
Tiểu gia hỏa đột nhiên quay đầu, phát hiện người xa lạ từ bên ngoài khoác một thân trường bào trắng như tuyết kia đang an vị ở đầu bên kia tảng đá, ngửa đầu uống rượu với trời chiều.
Phát hiện tàm mắt của tinh mị, hắn liền cười cười với nó.
Sợ tới mức tiểu gia hỏa vội đứng bật dậy, nhảy bắn lên, thân hình trực tiếp chui vào cự thạch.
Trần Bình An cười ha hả, nhảy xuống tảng đá, lần này là thực sự rời khỏi Như Khứ Tự, không đùa tiểu tinh mị kia nữa.
Tiểu gia hỏa né trong tảng đá cả buổi mới dám lén lút xuất hiện, nhìn chung quanh một phen, xác định người kia đã không còn ở đây, lúc này mới tiến lại chỗ người nọ vừa ngồi, nó đột nhiên trợn tròn mắt, phát hiện một đồng tiền linh khí quán quanh.
Tỉnh mị trên thế gian đa phần đều thích tiền của thần tiên trên núi, chúng coi đấy là đồ ăn.
Đề xuống một đồng Tuyết hoa tiền chẳng qua là Trần Bình An tiện tay mà làm.
Nhưng đợi đến lúc Trần Bình An rời khỏi thành trì, đi ra quan đạo, vừa mới vào núi liền phát hiện phía trước đường nhỏ một gia hỏa hai mắt đẫm lệ đang đứng, hai tay đang cầm khối tiền Hoa Tuyết kia, ngước nhìn Trần Bình An, tiểu gia hỏa có vẻ như vừa tâm thần bát định, lại vừa cao hứng. Trần Bình An chậm rãi tiến lại, tiểu gia hỏa trời sinh nhát gan, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, cứ như vậy máy lần, tiều gia hỏa theo đuôi Trần Bình An đi được gần trăm dặm đường núi.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận