Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 572: Tửu quỷ thiếu niên lang (1)

Chương 572: Tửu quỷ thiếu niên lang (1)Chương 572: Tửu quỷ thiếu niên lang (1)
Chương 572: Tửu quỷ thiếu niên lang (1)
Lão nhân chân trần ngồi xuống ghế trúc bên cạnh thiếu niên,"Ò? Những chuyện rách rưới thê thê thảm thảm khi còn nhỏ? Có thể a, nói ra để cho lão phu vui vẻ một chút."
Trần Bình An uống rượu, không tức giận, đưa hồ lô màu son qua, lão nhân khoát tay nói là ghét uống rượu dở, Trần Bình An liền mở cửa lòng, chậm rãi nói: "Cho dù ta luyện quyền, mỗi ngày ngao ngao kêu đau, còn vụng trộm khóc vài lần, cảm thấy thật sự sắp bị lão tiền bối đánh chết tươi, nhưng cho tới bây giờ, ta vẫn là cảm thấy đời này thời điểm khó nhất chịu, là khi còn nhỏ, có một lần khi một mình vào núi hái thuốc, ta nhớ rất rõ ràng, trên trời mặt trời chiếu nắng rất gắt, ta còn cõng một cái gùi to bằng cỡ người trưởng thành như chúng ta bây giờ, lúc ấy tự tin, nghĩ cái gùi to, có thể chứa được càng nhiều dược liệu, mẫu thân sẽ nhanh khỏi hơn, sau đó đi tới đi tới, bị ma sát rách cả da vai, phơi giữa trời nắng nóng, mồ hôi cứ chảy, nóng rát như lửa, máu chốt là thời điểm đó ta mới vừa đi ra trần nhỏ, vừa nghĩ đến sẽ đau như vậy nửa ngày, một ngày, thật sự là cũng có lúc muốn bỏ cuộc."
Lão nhân giễu cười.
Nhưng không phải cười Trần Bình An, mà là nhớ tới đệ tử Thôi thị cầm y ngọc thực, thế đại trâm anh, là hào phiệt đứng đầu Bảo Bình châu, sau đó nhóm bọn nhãi con kia luyện quyền, mới đứng cọc thôi mà ai ai cũng như chịu ức hiếp rất nhiều, trở về nhà mình bắt đầu cáo điêu trạng cùng cha mẹ, hoặc là thời gian xuân hàn đông lạnh, bọc hồ cừu giống như cái bánh chưng, sáng sớm học tại nhà đã cảm thấy mình đang chịu đau khổ lớn nhất trên đời này, đêm trừ tịch còn muốn đòi vài vị tổ tông cho một phong tiền lì xì thật to, lão nhân không quen nhìn những điều này, nhưng mà vài vị huynh đệ cùng thế hệ còn lại, thật đúng là chịu thua trò này, những đứa nhỏ cứ khóc sẽ có kẹo ăn thôi.
Trần Bình An tiếp tục nói: "Lần thứ hai, là đói, hũ gạo trong nhà đã thấy đáy, những gì có thể bán được đều đã bán sạch, lại không có mặt mũi đi cầu xin người khác, đi tới đi lui ngay tại ngõ nhỏ, muốn người khác chủ động lên tiếng kêu gọi, hỏi ta có muốn nhân tiện ăn một bữa cơm không. Năm ấy mùa đông giá rét, thật sự là rất lạnh, thời tiết hè thu còn không sao, trong nhà có nghèo, thiếu quần áo mặc cũng không quan hệ, hơn nữa lên núi hái thuốc có thể kiếm chút tiền, mỗi lần hái thuốc còn có thể thuận tiện mang về nhà rau dại, trái cây, hoặc là mượn búa sắt của hàng xóm láng giềng, đi ra dòng suối nhỏ gõ đá, có thể gõ say mấy con cá nhỏ núp ở phía dưới, về nhà dán lên trên vách tường phơi nắng, hoàn toàn không cần nêm dầu muối, phơi nắng là có thể ăn, còn ngon nữa. Nhưng mà mùa đông năm áy, là thật sự không có cách nào khác, không cầu xin người khác thì sẽ đói chết, làm sao bây giờ, ngay từ đầu da mặt mỏng, không ngừng nói với bản thân, Trần Bình An, ngươi từng hứa với mẫu thân, về sau sẽ sống thật tốt, như thế nào mà cha mẹ mới đi một năm, đã không khác gì đứa trẻ ăn xin? Cho nên lúc ấy nằm trên giường, cảm thấy trải qua được, có thể xem như không có cơn đói đó, nào biết đâu rằng đói chính là đói, không có đói quá ngủ thiếp đi, ngược lại càng đói càng tỉnh táo, không có biện pháp, bò khỏi giường đi ra sân, lại đi bộ trong ngõ nhỏ, vài lần muốn gõ cửa, lại đều rút tay về, chết sống không mở miệng nói như vậy được. Sau lại ta liền nói với bản thân, đi một chuyến cuối cùng trong ngõ Nê Bình, từ đầu này đến đầu kia, nếu vẫn là không có người mở cửa, nói với ta Tiểu Bình An, trễ thế này đã ăn cơm chưa, nếu như chưa ăn, tiến vào trong ăn một chút đi. Ta đây liền thực sự đi tới gõ cửa cầu xin người, chỉ là ở trong bụng yên lặng thề, về sau ta lớn lên, nhất định sẽ báo đáp thật tốt nhà đã nguyện ý cho ta ăn cơm. Cuối cùng ta bắt đầu đi từ đầu ngõ nơi Tào gia tổ trạch kia, kết quả đi mãi tới nhà Có Sán cuối ngõ nhỏ, vẫn là không có người mở cửa."
Lão nhân cười ha ha, không có chút lòng trắc ân,"Sao hả, cuối cùng làm thế nào gọi cửa nhà người ta? Người ta có nguyện ý chừa lại chút cơm cho ngươi không?”
Trần Bình An nói tới đây, thần sắc vốn không uễể oải đau khổ bao nhiêu, càng trở nên thần thái sáng láng, như là uống một ngụm rượu ngon nhát,"Ta cũng chỉ khụt khịt nước mũi trở về, nhưng mà mới đi ra ngoài được vài bước, viện môn phía sau kẹt một tiếng mở ra, ngay từ đầu ta không dám quay đầu, nhưng có người chủ động gọi ta, ta vội lau mặt, quay đầu nhìn lại, nhìn đến một vị hàng xóm trong tay mang theo một hỏa thông, chính là một lò lửa nhỏ bên trong vỏ đồng, bên ngoài là tre trúc, có thể xách ở trong tay tùy tiện đi khắp nơi, nàng tháy ta hình như cũng rất bát ngờ."
Lão nhân chậc chậc nói: "Trời không tuyệt đường người, tiểu tử ngươi cứ như vậy ăn chực một bữa cơm no sao?"
Trần Bình An lau mặt thật mạnh, tất cả đều là nước mắt, nhưng mà vẻ mặt ý cười,'Không đâu, người hàng xóm kia nghĩ nghĩ, cười hỏi ta, Tiểu Bình An, ngươi thật sự biết vào núi hái thuốc, vậy có nhận ra những dược liệu này không? Ta đương nhiên nói nhận ra, hơn nữa ta thực sự không chém gió, hai năm đó ta hầu như cứ năm ba ngày sẽ vào núi hái thuốc, đã nhanh chóng quen thuộc như ngõ Nê Bình. Nàng liền nở nụ cười, vẫy tay với ta, lớn tiếng nói Vậy được rồi, Tiểu Bình An, ngươi lại đây, ta nhờ ngươi làm một chuyện, cốt kinh thân ta không chịu nồi lạnh, cần máy vị thảo dược nấu canh bổ thân thể, nhưng mà cửa hàng Dương gia bên kia rất ác tâm, ta mua không nổi, Tiểu Bình An ngươi có thể đầu mùa xuân sau đi vào núi hái thuốc hay không, ta cho ngươi tiền, nhưng mà giá phải thấp hơn một chút. ' "
Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Ta đi tới, cùng nàng thương lượng sự tình, nàng liền thuận tay đưa hỏa thông của mình cho ta, sau khi bàn chuyện xong, nàng thấy ta không dịch bước, liền cười hỏi, như thế nào, chưa ăn cơm, còn muốn lừa ăn lừa uống a? Không được, trừ phi tính vào trong tiền dược liệu, bằng không ta sẽ không cho ngươi vào cửa nhà này!"
Trần Bình An cười nhìn phía phương xa, "Sau khi cha mẹ ta đi rồi, có ánh mắt gì ta chưa từng nhìn thấy, rất nhiều bạn cùng lứa tuổi, mắng ta là mầm tai hoạ khắc chết cha mẹ, cho dù ta ở xa xa nhìn bọn họ thả diều, xuống sông mò cá, đều sẽ bị một vài người lấy đá ném ta. Còn có một vài người lớn, thích mắng ta là tạp chủng, nói ta là loại mầm mống hèn hạ, cho dù làm trâu làm người cho người phú quý còn ngại bản, còn thừa thải hơn so với mảnh sứ vỡ từ đồ sứ cũ. Nhưng mà ngày đó, nữ nhân kia trò chuyện với ta như vậy cả ngày, nói phải trả tiền mới được ăn cơm, lão tiền bối ngươi nhất định không biết, lúc đó ta vui vẻ bao nhiêu. Lúc vào trong nhà ăn cơm, nước mắt lập tức lại không không chịu thua kém rơi đầy mặt, nàng liền nói giỡn, ui, Tiểu Bình An, tay nghề của ta là rất tốt hay là quá kém vậy, còn có thể khiến người ta ăn đến chảy nước mắt? Lúc ấy ta cũng chỉ dám cúi đầu lùa cơm, nói rất ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận