Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 894: Ly Biệt Mà Thôi (3)

Chương 894: Ly Biệt Mà Thôi (3)Chương 894: Ly Biệt Mà Thôi (3)
Chương 894: Ly Biệt Mà Thôi (3)
Cuối cùng lão kiếm tiên một tay chắp sau, một tay đưa hai ngón khép lại ở trước người, đi nhanh về phía trước.
Khoảng cách giữa lão nhân và Trần Bình An, lộ ra hình dáng một thanh trường kiếm kèm vỏ.
Lão kiếm tiên dùng ánh mắt tỏ ý Trần Bình An hãy tiếp lấy trường kiếm.
Trần Bình An đưa hai tay ra, trường kiếm rơi xuống, Trần Bình An vốn tưởng rằng có thể thoải mái tiếp được thanh kiếm này, kết quả lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã lăn cù mèo.
Lão kiếm tiên thần sắc lãnh đạm,"Kiếm danh Trường Khí, vỏ kiếm cùng thân nặng bảy cân, kiếm khí thì nặng tới tám mươi cân. Người đeo kiếm, có thể ngày đêm rèn luyện thần hồn."
Trần Bình An không có hộp kiếm, tạm thời không có biện pháp đeo lên lưng thanh “Trường Khí” này, đành phải ôm kiếm mà đứng.
Lão kiếm tiên liếc nhìn đánh giá Trần Bình An một cái, gật đầu nói: "Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ kiếm tu rồi."
Trữ Diêu đột nhiên quay đầu nhìn phía nam.
Lão nhân cười cười,"Hiện tại biết vì sao ta quấy rầy hai ngươi rồi chứ."
Trữ Diêu ánh mắt sắc bén, nháy mắt ngự kiếm lên không. Lão nhân quay đầu nói với Trần Bình An: "Mau mau đi tạm biệt Trữ nha đầu, ta đưa ngươi trở về Đảo Huyền sơn."
Trần Bình An ôm kiếm mà đứng, ngắng đầu lên, nhìn phía Trữ Diêu, nhưng mà trong lúc nhất thời lại không nói nên được một lời.
Trữ Diêu cũng cúi đầu nhìn lại, cô vội ném hồ lô dưỡng kiếm lại cho Trần Bình An.
Lão nhân cười nói: "Nhi nữ tình trường, thật ra không thua gì kiếm khí. Cứ như vậy đi, một bụng tình tình ái ái, lần sau gặp mặt nói sau."
Lão nhân bám tay bắn nhẹ, Trần Bình An vừa mới tiếp lấy hồ lô dưỡng kiếm đỗ người về phía sau.
Ngay sau đó, đợi cho Trần Bình An đứng vững, mới phát hiện mình đã không còn ở đầu tường, mà là trên quảng trường dưới chân núi Cô Phong.
Bên này chỉ có mặt trời treo cao, không phải dị tượng ba vằng trăng cùng treo cao như tòa thiên hạ kia.
Hán tử ôm kiếm ngồi trên cọc buộc ngựa, nhìn thiếu niên tay cầm kiếm tay ôm hồ lô đang dại ra.
Ly biệt mà thôi.
Lại khiến cho Trần Bình An quên mắt mình còn rượu có thê uống giải sằu.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Trên đầu tường phía nam Kiếm Khí Trường Thành, một tiểu cô nương tóc bện sừng dê ngồi ở bên viền đầu thành, lắc lư hai chân, lắm bẩm: "Ta muốn biến thành một thân cây, khi vui vẻ, trời thu cũng nở hoa. Lúc đau lòng, mùa xuân lá vẫn rụng.”
Tiểu đạo đồng đứng dậy đi ra khỏi bồ đoàn, cầm quyển Đạo gia điển tịch lên, vỗ nhẹ lòng bàn tay, nhìn thiếu niên thất hồn lạc phách, vị Thiên quân hăng hái chinh thiện chiến nhưng ở Hạo Nhiên Thiên Hạ thanh danh không nỗi trội này lại cảm thấy hơi vui vui.
Quá nửa là đã chia tay với cô nương khiến người chán ghét kia rồi?
Tiểu đạo đồng hiếm hoi có được một lần an ủi người khác, cố gắng nặn ra một bộ mặt mình tự nhận là hiền lành, chân thành, cười tủm tỉm nói: "Xú nha đầu đó tính tình quá tệ, tính khí lạnh lùng, cho dù vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế tốt, tư chất tốt, tiền đồ tốt... Ngươi thích cô ta làm chỉ? Cho nên ta nói, chia tay thì chia tay, ngươi nhìn Đảo Huyền sơn này đi, chỉ cần đi ra đường là vơ được một mớ cô nương dịu dàng, nhìn vòng eo nhỏ kia đi, có giống từng cọng bắp cải trắng không, không có gì hiếm lạ, ngươi thích người nào? Ta giúp ngươi.”
Trần Bình An cười bất đắc dĩ, không phụ họa, loại người pháp lực thông thiên này, không nên dây vào.
Trần Bình An chỉ là trọn lễ tiết cáo từ tiểu đạo đồng cợt nhả rồi bỏ đi, về phần hán tử ôm kiếm kia, chỉ cần là ban ngày ban mặt, vẫn như trước ngủ gà ngủ gật vạn năm không thay đổi, Trần Bình An không đi đánh thức mộng đẹp ban ngày của người khác.
Trước đó Trữ Diêu từng nhắc tới vị này, trong tràng mười ba cuộc chiến, người này xuất chiến trận thứ chín, thua, hơn nữa là thua một đại yêu mười hai cảnh chưa tới trăm tuổi, thua cực kỳ đáng tiếc, đại yêu trẻ tuổi tay cầm tiên binh kia coi như ngang trời xuất thế, chiến một trận thành danh, truyền khắp tòa thiên hạ phía nam Kiếm Khí Trường Thành, hán tử ôm kiếm lại tới đây chịu phạt, quy định phạm vi hoạt động ở Đảo Huyền sơn.
Hán tử ôm kiếm thuộc loại kiếm tiên tán tu, tuổi cao năm trăm tuổi, không khai chi tán diệp ở Kiếm Khí Trường Thành, nghe đồn khi xưa lúc vừa mới ở trong ngũ cảnh, từng có một đạo lữ tu vi bình thường, sau khi nàng chết trận sa trường, vị kiếm tiên này cứ như vậy sống qua năm dài tháng rộng, cũng không cưới bất cứ nữ tử nào. Quan hệ với ai cũng không tệ, nhưng cũng không được xem là có quan hệ tốt nhất với bất cứ ai.
Người tu đạo, nhát là Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh, chuyện con nối dòng, vừa quan trọng vừa mông lung, nhất là nữ tử muốn đăng tiên chứng đạo, cần sớm trảm xích long, cho nên sinh nở có phần không dễ dàng gì, hơn nữa Luyện khí sĩ ngoài Binh gia, không muốn dây dưa quá nhiều với nhân quả thế tục, trừ phi nắm chắc thật lớn, có thể tạo thành một phôi thai tư chất tu đạo vô cùng tốt, nếu không chuyện sinh con, thường thì sẽ tạm gác lại, chỉ chờ cơ duyên.
Bằng không ở sơn thượng tiên gia môn đệ, như thế nào an trí những hậu thế bình thường như phàm tục phu tử này đây? Không thể nuôi gà chó?
Nếu như những kẻ đáng thương tư chất kém này nhãn giới lại cao, nguyện ý an phận thủ thường, một lòng chờ chết thì cũng được, nhưng trên thực tế, trên lịch sử số lượng vì họ mà gặp phải tai họa diệt môn, nhiều không kể xiết.
Hơn nữa cho dù người tu đạo nguyện ý kiên nhẫn và thân tình vì đám con cháu này, nhưng hết đợt này đến đợt khác ly biệt bát đắc dĩ tựa như người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đến cùng vẫn là chuyện thương tâm.
Phú quý kéo dài, hương khói truyền thừa, là chuyện của nhà mình. Muốn chứng đại đạo, tu trường sinh, chỉ là việc của mình.
Ly Châu Động Thiên trên không Bảo Bình châu Đại Ly vương triều, tuy là một trong ba mươi sáu tiểu động thiên, là động thiên có chiếm địa ít nhất, phạm vi đất đai ngàn dặm mà thôi, nhưng sở dĩ được người ta chú ý, là do người của tiểu động thiên này tư chát tốt đến không thể tưởng tượng, nam nữ phố phường tầm thường thành thân sinh con, sẽ có hy vọng sinh hạ bên ngoài động thiên, kết quả khổ tâm cô nghệ của hai vị Địa tiên quyến lữ. Tỷ như thiên tài tu đạo xuất thân từ Ly Châu Động Thiên, còn có Câu Lô châu Tạ Thực, Bà Sa châu Tào Hi, cùng với Đại Ly song bích giúp Tống thị kéo dài quốc tộ vân vân. Trần Bình An trở lại khách sạn Quán Tước, biết được Quế Hoa Đảo đã trở về địa điểm xuất phát nơi Lão Long thành, Trần Bình An hỏi thăm chưởng quày trẻ tuổi có độ thuyền nào đi hướng trung bộ Đồng Diệp Châu không, đại khái cửa ra lên thuyền ở phương hướng nào của Đảo Huyền sơn.
Chưởng quây trẻ tuổi nhiều thế hệ cắm rễ ở Đảo Huyền sơn, đối với điều này thuộc như lòng bàn tay, hải vực Đồng Diệp Châu gió mạnh sóng cao, thiên nhiên không thích hợp độ thuyền hàng không, nhát là dãi đất phía nam Đồng Diệp Châu, cực kỳ bé tắc, cửa ra độ thuyền vượt châu, hầu như đều ở phương Bắc, phương Bắc Đồng Diệp tông có thể lần át Ngọc Khuê Tông một cái đầu, cũng có liên quan đến việc này.
Cuối cùng chưởng quây trẻ tuổi đề cử giúp Trần Bình An một chiếc độ thuyền Thôn Bảo Kình xuyên đáy biển đi xa, lên thuyền tại Thượng Hương Đảo Huyền sơn, đi thẳng đến Phù Kê tông trung bộ Đồng Diệp tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận