Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1183: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi

Chương 1183: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi HồiChương 1183: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi
Chương 1183: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi (4)
Vượn trắng nhíu mày nói: "Vị Thánh nhân Nho gia tọa trấn Đồng Diệp châu kia cả ta cũng tìm không được, nếu muốn tìm ra ngươi chẳng phải càng khó, vì sao ngươi phải gấp gáp rời đi?"
VỊ kia là một trong mười hai thần tượng Thánh nhân được thờ trong văn miếu, dù chức trách là giám sát động tỉnh Đồng Diệp châu, nhưng ở trong mắt hắn Luyện Khí sĩ trong ngũ cảnh, tông sư Võ Đạo hay đế vương tướng tướng chẳng qua đều là đốm sáng li ti giữa nhân gian. Như là trận chiến Thái Bình sơn, Thánh nhân chẳng qua chỉ thấy được hai luồng huỳnh hỏa nỗ tung hơi lớn một chút, sau đó mới vận chuyển thần thông dời tầm nhìn đến Thái Bình sơn.
Thần nhân chưởng quan sơn hà, cực kỳ không dễ.
Đặc biệt là giữa nước với nước, châu với châu, tự nhiên đều có một bình chướng vô hình.
Đỉnh Tuệ sơn, lão tú tài thích đệ tử bế quan của mình bậc nào, chẳng qua là bám quyết thôi diễn mà thôi. Trừ khi là có vât luyên hóa đươợc người mình muốn quan tâm mang theo bên người, nếu không thì dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng nếu là vật nào đó muốn che đậy thiên cơ, vậy thì sẽ là tình cảnh khó như lên trời.
Thanh niên đạo sĩ vòng hai tay ra sau ót, nằm ngửa người dựa lưng lên bậc thềm, nói: "Vì không để Thái Bình sơn dò tìm được Phù Dung quan trên đầu này, ta chủ động làm hỏng phẩm tướng của nó, vốn chống đỡ thêm năm sáu mươi năm đều không thành vấn đề. Nhưng hiện tại Thánh nhân Nho gia ở trên trời quanh năm suốt tháng vẽ đất thành nhà giam kia đã đi tới nhân gian trước một bước, vậy thì khó nói. VỊ Thánh Nhân thờ trong văn miếu kia muốn tìm, tất nhiên sẽ tìm được ta. Ba đại yêu Đồng Diệp châu, Hồ Nhi trấn, Phù Kê tông, cùng với vượn trắng đeo kiếm Thái Bình sơn ngươi. Khẳng định còn có kẻ làm chủ sau màn. Trước khi hắn tìm đến, ta tất phải làm thêm chút việc, nếu mưu đồ đã thất bại, lệch lạc không ít với mong đợi ban đầu, tốt xấu cũng phải chọc tức bọn họ. Tỷ như giết Trần Bình An, rồi giết thêm Hoàng Đình chẳng hạn, không vội, tùy xem tình hình.”
Vượn trắng im lặng.
Những âm mưu này thực sự không phải điều nó tinh thông. Thanh niên đạo sĩ mỉm cười nói: "Nếu bị tìm ra, ta mới có thể bảo lưu một tia hy vọng chiến thắng, đương nhiên, không thể để cho bọn họ tìm thấy quá nhẹ nhàng, bằng không Nho gia sẽ hoài nghi. Nhất định phải khiến vị Nho Thánh tìm kiếm khổ cực chút, vậy mới kín kẽ, khiến bọn họ từng điểm kéo tơ lột kén, cái chết của thanh niên tên Trần Bình An hoặc là Hoàng Đình sau này chính là manh mối. Bằng không ảo não chạy về quê nhà, không chừng ta sẽ thua sạch, về đến bên kia rồi có khi sẽ bị đuổi đến sơn mạch, mặc cho tự sinh tự diệt, sau đó làm khổ dịch cho người mù kia, nghĩ đến đấy, ta điên hết cả đầu."
Vượn trắng vừa nghĩ lời đồn xa xưa ở Man Hoang thiên hạ, trong lòng không khỏi cũng có chút sợ hãi.
Thanh niên đạo sĩ nói: "Đúng là có hơi hoài niệm mùi vị quê nhà. Ở chỗ này quá bó tay bó chân, vừa phải đề phòng Thánh nhân Nho gia tuần thị trên đỉnh đầu, vừa phải kiêng sợ tên quán chủ Quan Đạo Quan kia, rất là khổ cực a. Nếu không có kẻ sau, bố cục của ta ở Đồng Diệp châu thật ra sẽ nhẹ nhàng đi nhiều, không cần khắc ý vượt ra hắn. Hoàng Đình coi như vận khí tốt, có vết xe đỗ của ta, thế là bị vị tổ sư gia tính khí táo bạo kia ném vào trong đạo quan, nếu như quả thật có thể, ta cũng muốn gặp lão mũi trâu kia một lần..."
Lời đang nói chợt im bặt mà dừng.
Bên kia miếu hoang, Bùi Tiền đột nhiên che kín hai mắt, lăn lộn ra đất, giữa khe hở phảng phát có nhật quang, nguyệt huy tóe xạ mà ra.
Khoảnh khắc sau, lòng đất biệt cung Tỏa Long đài bên này bỗng hiện ra một vị lão đạo nhân cao lớn, cười lạnh nói: "Hả2" Trên biển mặt tây Đồng Diệp châu.
Một con đại yêu hiện ra chân thân ngàn trượng, cuộn lên sóng gió ngất trời, điên cuồng tháo chạy.
Sau người có mấy đạo thân ảnh ngự phong theo đuôi.
Trên biển, có một kiếm tu, tâm tình phiền chán.
Hắn không muốn làm hộ đạo nhân cho ai, nhưng mà sâu trong nội tâm lại có chút lo lắng loạn cục Đồng Diệp châu sẽ ảnh hưởng đến thanh niên Tiểu Tà.
Thực sự không muốn hiên thân nhân gian, liền ngự kiếm tán tâm trên biến.
Tả hữu bồi hồi không đi.
Vừa khéo, kiếm tu tên gọi Tả Hữu.
Thấy đại yêu thụ thương đã thức thời thay đổi lộ tuyến đào vong.
Nhưng tâm tình quả thực quá tệ, liền vung kiếm ra.
Một kiếm chém giết nó.
Ngụy Tiện thân mặc Cam Lộ giáp Tây Nhạc, sau khi được Trần Bình An cho phép, nhân khi Ngụy Tiện kiềm chế hơn nửa số tu sĩ tùy quân, dự tính tấn công thẳng sào huyệt địch, tìm cơ hôi làm thit hoàng tử Lưu Tông, dù cho đổi mạng cũng không sao cả.
Phía Tùy Hữu Biên, sau khi chém giết tiên sư Thảo Mộc Am Từ Đồng, Hứa Khinh Chu dù biết Lưu Tông sẽ giận lây toàn gia tộc vẫn không nói hai lời, tự tiện rời khỏi đỉnh núi, quay về thành Thận Cảnh thương lượng đối sách cùng gia gia đang đảm nhiệm Chinh Tây đại tướng quân. Làm môn đình tướng chủng đứng đầu trong Đại Tuyền vương triều, lại cắm rễ lâu mấy đời tại thành Thận Cảnh, Hứa thị tuy kiêng sợ đại hoàng tử Lưu Tông, lại không đến nỗi bó tay chờ chết.
Ngồi trên long ÿ vẫn là đương kim bệ hạ Lưu Đạt, không phải Lưu Tông. Nếu thật sự phải trở mặt với Lưu Tông, Hứa thị cùng lắm là quyết tâm chuyển sang nương nhờ nhị hoàng tử, phò trợ một chân giao khác thành rồng.
Chiến trường ở chỗ Lô Bạch Tượng vẫn cứ giằng co, năm ngàn tử sĩ biên quân Đại Tuyền không hổ là đích hệ dưới trướng Lưu Tông, biết sự lợi hại của quân pháp sâm nghiêm, dù cho bị giết đến độ gan như muốn nứt, trơ mắt nhìn từng đồng đội chết dưới đao người đó, bọn họ vẫn không tiếc tính mạng, điên cuồng đánh giết mà đi. Tông sư võ học và tu sĩ tùy quân giấu trong bóng tối đều nhìn mà không khỏi bát nhẫn, thật sự quá mức thảm liệt, một ít hiệu úy đốc quân tâm địa sắt đá càng là nước mắt nước mưa giàn dụa trên mặt, song vẫn cứ tận hết chức thủ, vô luận là ai, dám cả gan khiếp chiến mà lui, chém không thai
Thơ du tiên có lẽ tả ra được phong thái thần tiên trên núi.
Nhưng chưa bao giờ có bài thơ biên tái nào thực sự tả ra được sự máu tanh tàn khốc nơi sa trường.
Thủy yêu Mai Hà từ đỉnh núi bên kia rơi hạ xuống đất, chạy nhanh chân đến, lao thẳng tới, nếu có cây cối ngăn trở. môt tay chém tới.
Trần Bình An nhìn thanh thế kẻ đến, trong lòng có quyết định.
Đổi tắm phù lục vốn nằm giữa hai ngón tay trong tay áo thành ba tắm phù lục xếp cùng một chỗ.
Lúc trước tại Bích Du Phủ, Chung Khôi mượn trùy Tiểu Tuyết, để báo đáp, đã viết tổng cộng sáu tắm phù lục cho Trần Bình An, trong đó ba tắm giấy phù là chính hắn viết, ba tắm phù lục đó có thể kết trận Tam Tài binh phù, lại xưng "Thiết ky nhiễu thành phù", trước lúc vẽ bùa, Chung Khôi hít một hơi Hao Nhiên khí. dưới bút có hơn trăm võ tướng giáp ky, thân cỡi ngựa trắng, trên giấy phù, chuỗi dài ky quân như hạt gạo kia đón gió mà ra, cuối cùng bài binh bố trận, thúc ngựa mà ngừng, biến làm một đồ án phù lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận