Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1023: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào

Chương 1023: Người Khác Vô Địch Như Thế NàoChương 1023: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào
Chương 1023: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào (2)
Nói thật, liên quan tới mối quan hệ cổ quái giữa Du Chân Ý và Chủng Thu, dưới gầm trời này không ai là không hiếu kỳ.
Ma Đao Nhân Lưu Tông đương nhiên không ngoại lệ, phải biết ở cửa hàng tơ lụa của hắn, khi cùng những lão bà di tán gẫu, nói tới chuyện lông gà vỏ tỏi của hàng xóm láng giềng, nghe nói lão già nhà ai ngoại tình, khuê nữ nhà ai nhìn trúng người nào, buổi tối trong nhà Lưu quả phụ có bóng đàn ông, hán tử nhà nào đó len lén đi kỹ viện, tiêu hết tích cóp trong nhà, vợ nháo nhào lên muốn treo cổ, những chuyện nhà người ta này, Lưu Tông nói còn hăng say hơn cả đàn bà.
Tay Lưu Tông giấu ở mép tay áo, nắm chặt thanh ma đao.
Mình còn chưa kịp hỏi ra con mèo đêm trong nhà Lưu quả phụ rốt cục là ai, hôm nay không thê chết ở chỗ này!
Lại nói, mấy nhân tuyển có hy vọng trở thành quan môn đệ tử kia, đã quan sát nhiều năm vậy rồi, đại khái cũng có kết quả.
Chủng Thu nhìn đứa trẻ giẫm trên kiếm ngự phong mà đứng kia, nhẹ giọng cảm thán nói: "Du Chân Ý, ngươi có nghĩ tới không, hiện nay ngươi có khác gì những Trích Tiên Nhân kia? Vẫn còn chút sai khác, nhưng nếu ngươi một mực ởi tiếp trên con đường này, sớm muộn có một ngày, ngươi chính là bọn họ. Rồi đến một ngày, sẽ có một Triệu Chân Ý, Mã Chân Ý khác tới giết ngươi, bọn họ cảm thấy giết ngươi là lẽ đương nhiên.”
Du Chân Ý cười: "Chủng Thu, ngươi còn chưa biết đúng không. Lần này nơi phi thăng vẫn như cũ là Cổ Ngưu Sơn, nhưng nhân số đã thay đổi, không còn là mười người, mà chỉ có ba người, nhưng ba người này có tư cách lần lượt chọn ra năm, ba và một người từng tồn tại chân thực trong lịch sử Ngẫu Hoa phúc địa để cùng phi thăng rời đi. Chỉ là chín người này, khả năng sẽ thành khôi lỗi, ta thôi diễn qua, Đinh Anh, ta, Chu Phi sẽ là ba người có cơ hội phi thăng lớn nhát." Du Chân Ý nói lại một lần xếp hạng mười người trên bảng cuối cùng cho Chủng Thu nghe. Trên bảng không còn Lục Phảng và Đồng Thanh Thanh. Chủng Thu nhíu mày, trực tiếp hỏi vấn đề then chốt nhát: "Ngươi muốn rời đi?" Du Chân Ý cười nói: "Ta đương nhiên là không, trước tiếng trống thứ ba, ta sẽ không bước lên Cổ Ngưu Sơn, tự động vứt bỏ cơ hội phi thăng kia, cũng như kẻ điên Chu Liễm năm đó. Chỉ có điều hắn là vì có thế lần thứ hai lấy nhục thân phi thăng, còn ta, ta muốn chứng minh với ngươi, năm đó giết chết tên Trích Tiên Nhân kia, Du Chân Ý ta đã làm đúng, Chủng Thu ngươi mới sai. Ta muốn ngày nào ta còn tại thế, nhân gian này sẽ được an ổn, Chủng Thu ngươi khâu may chắp vá chẳng có nghĩa lý gì cả."
Lời này rất đao to búa lớn, nhưng Du Chân Ý lại nói hết sức nhẹ nhàng.
Chủng Thu cười đáp: "Chí bắt đồng đạo không hợp."
Du Chân Ý chậm rãi nói: "Giờ ngươi vẫn còn một cơ hội sau cùng, liên thủ cùng ta, giết chết Trích Tiên Nhân Chu Phì, Định Anh sẽ không ngăn trở. Đến lúc đó ngươi sẽ có thể sống đến sau cùng, còn về có đi tới Cổ Ngưu Sơn bạch nhật phi thăng hay không, cái đó tùy ngươi."
Chủng Thu hỏi: "Như vậy đám người còn lại trên bảng thì sao, Lưu Tông, Tí Thánh Trình Nguyên Sơn, Long Vũ đại tướng quân Bắc Tấn quốc Đường Thiết Ý, Kim Cương tự Vân Nê tăng nhân. Ai tới giết? Là Du Chân Ý ngươi hay là Định Anh? Những người này đều đâu phải Trích Tiên Nhân."
Hai người như thể một mực ông nói gà bà nói vịt, không ai để ý tới lời người kia.
Du Chân Ý đột nhiên giận dữ: "Người khác nói câu ngu xuẩn thế này, ta chỉ cho là ý kiến thôn phụ, lười nhác so đo. Chủng Thu ngươi thân là quốc sư Nam Uyên quốc, chẳng lẽ không biết thế gian nào có biến cục không có người chết uỗng? !"
Chủng Thu cười gật đầu: "Ta tất nhiên là biết, mấy năm nay chăm lo việc nước cho Nam Uyển quốc, ta cũng làm rất nhiều chuyên. Nhưng giờ ta đang muốn hỏi Du Chân Ý ngươi, không phải đang hỏi biến cục, không phải hỏi thiên hạ này, không phải hỏi Trích Tiên Nhân Ngẫu Hoa phúc địa, ta chỉ đang hỏi ngươi, Tùng Lai quốc Trác quận Thu Lan huyện thành Du Chân Ý."
Du Chân Ý cười lạnh nói: "Ngu xuẫn cứng đầu, với đức hạnh này của Chủng Thu ngươi, đọc nhiều sách, luyện nhiều quyền đến máy cũng vẫn cứ là tảng đá hôi rình dưới hầm cầu."
Chủng Thu cười cười: "Du Chân Ý, còn người ngươi đã thay đổi rất nhiều."
Lưu Tông nghe mà kinh hồn táng đảm.
Hắn sợ Chủng Thu gật đầu đáp ứng, hợp lực cùng Du Chân Ý giảo sát bốn người còn lại trên bảng bao gồm cả hắn. Khi đó quả thực chẳng khác gì giết gà, trừ Du Chân Ý cảnh giới nhập hóa, Chủng Thu còn là địa đầu xà Nam Uyên quốc, dù cho Lưu Tông hắn liên thủ cùng Trình Nguyên Sơn, Đường Thiết Ý, Vân Nê hòa thượng, khả năng thắng vẫn cứ bằng không.
May Chủng Thu không hỗ là Chủng quốc sư mà Lưu Tông vẫn thật tâm bội phục!
Chủng Thu ngắng đầu nhìn về hướng quê nhà. thần sắc có phần thương cảm: "Nói nhiều như vậy, Du Chân Ý ngươi chẳng qua là muốn tìm lý do để giết ta mà thôi điểm này, ngược lại từ trước tới nay không thay đổi."
Du Chân Ý đứng trên phi kiếm, Chủng Thu không quay đầu, cười vang nói: "Lưu Tông, làm láng giềng ở kinh sư này nhiều năm như vậy, lại chưa từng tới chơi, không phải ta xem thường Ma Đao Nhân ngươi, chỉ là quân tử chi giao đạm như nước. Chủng Thu ta ra quyền trước, ngươi ở bên áp trận, nếu thắng thua khác xa, Lưu Tông ngươi có thể chạy thì cứ chạy, trực tiếp đi tìm Vân Nê hòa thượng, không cần cảm thấy mắt mặt!"
Ma Đao Nhân Lưu Tông ngắn người, lắm bẩm nói: "Mẹ nó, không hồ là Chủng quốc sư, lời vỗ mông ngựa này Lưu lão nhi ta nghe rất thoải mái, thoải mái!"
Làm bạn với diệu nhân, như tửu quỷ uống rượu thuần, nào có khả năng thanh tỉnh.
Lưu Tông không sợ chết lại cũng tuyệt không tìm chết, nay bước ra một bước, chết thì chết thôi!
Thân thể Du Chân Ý hơi nghiêng về trước, nhè nhẹ phiêu đãng hạ xuống, hai chân rơi trên phố, tiện tay vung tay áo về phía trước, nhẹ giọng nói: "ĐI."
Phi kiếm trong suốt như lưu ly sau lưng vạch ra một đạo vòng tròn cực lớn, phá tường mà đi, sau đó phá tường mà vào, gió bay điện chớp, lúc lần nữa xuất hiện ở trên phố, vừa khéo vượt ra quốc thủ Chủng Thu, xông thẳng Ma Đao Nhân ở phía xa.
Du Chân Ý thảnh thơi đi tới, giơ hai tay lên lắc lư, sau đó chắp ở sau lưng, cười nói: "Chủng Thu, ngươi không phải được xưng là thiên hạ đệ nhất thủ ư? Tới đây, ta không hoàn thủ, ngươi tùy tiện ra quyền."
Chủng Thu gât gât đầu. sau đó đột nhiên hỏi: "Có thể ra thành đánh một trận không?”
Du Chân Ý cười nói: "Chủng đại quốc sư, ngươi không cần lo lắng làm hại vô tội, ngươi căn bản không có bản lãnh đó."
Chủng Thu đột nhiên thất tiếu.
Tên này, tu tiên vấn đạo đến cuối cùng biến thành một đứa nhóc miệng đao to búa lớn, Chủng Thu hắn lại thật sự muốn lĩnh giáo cái gọi là thần thông tiên nhân.
Hai tay Du Chân Ý chắp sau lưng, tỏ ý Chủng Thu có thể mặc sức ra quyên.
Chẳng những thế, mũi chân hắn còn điểm nhẹ, lơ lửng giữa không trung, đầu cao ngang Chủng Thu, như là để tiện cho Chủng Thu ra quyền!
Thấy vậy Chủng Thu không hề nổi giận. Cảm thấy bị giễu cợt, ngược lại hắn càng nghiêm túc.
Một quyền đánh ra.
Nắm tay Chủng Thu dừng cách khuôn mặt non nớt Du Chân Ý ba tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận