Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1505 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (4)



Chương 1505 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (4)




Tiểu đồng áo xanh lẩm bẩm: “Ngươi vốn đã là kẻ ngốc như vậy rồi, kết quả bây giờ đến ta cũng bị Ngụy Bách nói là đồ ngốc, ngươi nói lần này lão gia gặp chúng ta, có thể nào sẽ thấy thất vọng hay không?”
Nữ đồng váy hồng thở phì phò đứng lên, không còn để ý đến cái tên lòng lang dạ thú này nữa, cô đi bưng một thùng nước, cầm khăn lau, bắt đầu tỉ mỉ lau dọn trúc lâu.
Tiểu đồng áo xanh khom người, phồng má lên, hắn đã từng vô cùng ước mơ về một bức tranh, đó chính là khi huynh đệ thủy thần ngự giang đến Lạc Phách sơn làm khách, có thể hắn sẽ thẳng thắn khí khái ngồi ở bên cạnh uống rượu, nhìn Trần Bình An và huynh đệ của mình gặp nhau hận muộn, xưng huynh gọi đệ, nâng ly cạn chén. Nếu như vậy, hắn sẽ rất tự hào. Sau khi tiệc rượu tan, hắn có thể nói khoác với Trần Bình An rằng dấu vết giang hồ năm đó của mình ở chỗ ngự giang là quang cảnh bực nào khi cùng Trần Bình An trở về Lạc Phách sơn.
Nhưng lại mới phát hiện là hình như hơi khó.
Tiểu đồng áo xanh hơi mất mát, cúi đầu nhìn thấy vỏ hạt dưa bên trên, hình như còn có mấy tên cá lọt lướt, tiểu đồng áo xanh buồn bực ngán ngẩm chọn cái mà nhặt lên, bắt đầu ăn, hình như mùi vị ngon hơn bình thường một chút?
Nữ đồng váy hồng đang lau cầu thang trúc trùng hợp thấy được màn này, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã nghèo đến nước này sao? Không phải là đã đưa tất cả vốn liếng cho huynh đệ thủy thần ngự giang rồi chứ?”
Tâm trạng của tiểu đồng áo xanh đã tốt lên không ít, liếc mắt nhìn cô: “Ta không có ngốc, con dâu cũng không biết chừa chút tiền riêng à? Ta cũng không muốn trở thành gã ế như lão Thôi đâu! Nhỏ tuổi không biết tiền trân quý, già thì phải ngoan ngoãn cô độc, đạo lý này, chờ đến khi lão gia chúng ta về nhà, ta cũng muốn nói lên đấy, tránh để cho hắn vẫn thích làm thiện tài đồng tử kia…”
Ầm ầm một tiếng.
Cả người tiểu đồng áo xanh bay về bên ngoài vách núi.
Nữ đồng váy hồng vừa không cảm thấy kinh ngạc, vừa không lo cho an nguy của hắn.
Một con rắn dài màu xanh bỗng hiện thân, cưỡi mây đạp gió, sau đó trèo lên theo vách đá, khôi phục thành bộ dạng của tiểu đồng áo xanh, nghênh ngang bước vào trúc lâu: “Lời thật thì khó nghe, khó trách từ xưa trung thần lương tướng khó có kết thúc yên lành…”
Lại ầm ầm một tiếng.
Tiểu đồng áo xanh lại bay rớt ra ngoài một lần nữa.
Lần thứ hai hắn trở về đỉnh núi thì nhìn thấy một vị lão giả chân trần nho sam đứng ở lầu hai trúc lâu, tiểu đồng áo xanh lập tức ồn ào nói: “Lão Thôi, lần này ta không có nói gì!”
Lại đánh cho rơi xuống vách núi.
Nữ đồng váy hồng đã lau chùi lan can ở lầu hai, có phần thắc mắc không hiểu.
Lão nhân họ Thôi mỉm cười nói: “Ngứa người thì cần ăn đòn để nhớ lâu.”
Nữ đồng váy hồng không thể nào phản bác, cho nên không định cầu xin cho tiểu đồng áo xanh nữa.
Trên đường núi Lạc Phách sơn, tiểu đồng áo xanh hùng hùng hổ hổ một đường chạy lên núi.

Bên trên một đảo hoang ngoài biển gần Trung Thổ Thần Châu .
Hôm nay nam tử nho sam lại từ chối một vị khách tới thăm, để một vị học cung đại tế tửu mạch Á Thánh ăn bế môn canh (không cho khách vào nhà).
Nếu là trước đó, dù là nam tử nho sam không bằng lòng “mở cửa”, đến cùng cũng sẽ lộ mặt. Lần này thì trực tiếp gặp cũng không gặp.
Vị học cung đại tế tửu kia đành phải thất vọng rời đi, sâu trong nội tâm khó tránh khỏi còn hơi lo sợ.
Chẳng biết tại sao, lần này vị người đọc sách kia lại thiếu tình người như thế.
Nam tử nho sam vẫn đứng trong túp lều năm đó Triệu Diêu ở lại, sách núi có đường.
Hắn đứng ở một chỗ bên trong nó, đang lật xem một quyển sách nhà Nho tiện tay rút ra, thánh nhân sáng tác quyển sách nhà Nho này đã đứt văn mạch, bởi vì tuổi còn trẻ, cho nên chết trong dòng sông dài của thời gian không một chút dấu hiệu, mà đệ tử lại không thể chân chính nắm lấy tinh túy của văn mạch, không hơn trăm năm, nhang khói văn vận cứ thế cắt đứt.
Hắn đặt quyển sách xuống, rời khỏi nhà tranh, đi đến đỉnh núi, tiếp tục đứng xa nhìn biển cả.
Năm dó Triệu Diêu đến đây thế nào, là bởi vì có một chút hồn phách còn sót lại che chở.
Nếu không, ngay cả một vị đại thiên sư khác họ của Long Hổ sơn và một vị học cung đại tế tửu cũng phải gõ cửa trước mới có thể tiến vào, sao Triêu Diêu có thể nước chảy bèo trôi, trùng hợp đến nơi này như vậy được.
Hắn thu tầm mắt lại, nhìn về phía bờ sườn núi, lúc trước Triệu Diêu ở nơi đó, muốn sải bước đi ra.
Đương nhiên là hắn không quan trọng.
Chẳng qua lúc đó có hai nho sĩ trung niên hai hàng tóc mai trắng bệch nháy mắt với mình.
Lúc này hắn mới lên tiếng khuyên ngăn Triệu Diêu.
Sau khi Triệu Diêu rời khỏi hải đảo, hắn từng có một cuộc đối thoại với nho sĩ đưa Triệu Diêu đến nơi này.
Hắn hỏi: “Đã để ý như vậy, tại sao lại không hiện thân gặp hắn.”
Người kia nói: “Tuổi Triệu Diêu còn nhỏ, nhìn thấy ta, hắn sẽ chỉ càng thêm áy náy. Có một vài khúc mắc cần chính hắn mở ra, đi một con đường xa hơn, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu thôi.”
Hắn hỏi: “Vậy Tề Tĩnh Xuân ngươi không sợ là đến chết, Triệu Diêu cũng không hiểu suy nghĩ của ngươi sao? Tư chất Triệu Diêu không tệ, khai tông lập phái ở Trung Thổ Thần Châu không khó. Chút vận số văn vận ngươi bóc từ trong bản mệnh của mình ra, chỉ lấy Hạo nhiên chính khí thiên địa thuần túy nhất giấu ở trong đồ chặn giấy Mộc Long, chờ ngày tâm cảnh của Triệu Diêu cây khô gặp mùa xuân lại sinh sôi, nhưng ngươi không sợ Triệu Diêu sẽ làm đồ cưới cho một văn mạch khác, thậm chí là vì Đạo gia hay sao?”
Tề Tĩnh Xuân đáp: “Không sao, học sinh của ta có thể sống là tốt rồi. Có kế thừa văn mạch của ta hay không, thật ra không quan trọng bằng chuyện Triệu Diêu có thể ăn ổn học hỏi cả đời.”
Hắn cảm khái: “Tề Tĩnh Xuân, ngươi thật đáng tiếc.”
Lúc ấy, Tề Tĩnh Xuân chỉ cười không nói.
Giờ khắc này, vị người đọc sách từng một kiếm bổ ra Trung Thổ của Hoàng Hà động thiên, cảm thấy tri kỷ trên dời lại thiếu mất một người.
Vân Hà sơn Bảo Bình châu.
Thái Kim Giản đã một mình chiếm lấy một tòa phủ đệ, hôm nay ngồi ở trên bồ đoàn một mình tu đạo, sau khi mở mắt thì đến một cái đài tầm mắt khoáng đạt để ngắm cảnh.
Thái tiên tử mạnh mẽ tiến bước trên con đường tu đạo, tính nết càng lúc càng cô quạnh, như là nhớ tới một vài chuyện, nở nụ cười.
Năm đó có một người đọc sách mà cô hâm mộ kính trọng nhất, khi giao cho cô một bức tranh sông dài thời gian đầu tiên, đã làm một chuyện khiến Thái Kim Giản cảm thấy long trời lở đất.
Vị nho sĩ thiên nhân trong mắt nàng, Tề tiên sinh không chút tì vết vậy mà lại giống với một vị học sinh đang thỉnh giáo với tiên sinh, thành tâm hỏi nàng: “Nếu như ngươi mang bức tranh này đến Kiếm Khí Trường Thành, có thể nào là vẽ rắn thêm chân hay không? Trái lại trở thành không hay?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận