Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1303: Sau Ly Biệt Lại Có Tương Phùng ((

Chương 1303: Sau Ly Biệt Lại Có Tương Phùng ((Chương 1303: Sau Ly Biệt Lại Có Tương Phùng ((
Chương 1303: Sau Ly Biệt Lại Có Tương Phùng (2)
Từ Viễn Hà nhìn Trần Bình An một cái "Rượu thuốc bực này, uống vào tinh tiến tu vi, hơn nữa không có di chứng, đương nhiên là thứ tốt hạng nhất. Nhưng đối với chuyện mài giũa tâm cảnh của võ phu phá cảnh, chưa chắc là chuyện tốt, có rượu thuốc, khó tránh khỏi ôm tâm lý may mắn, về sau lúc luyện quyền, trên tay chưa từng thả lỏng, tâm cảnh lại lơi lỏng rồi, quyền lý tự nhiên nhão nhoét. Trần Bình An, ngươi cho rằng võ phu trên đời này, cảnh giới tu vi gần trong gang tấc, dứt khoát uống một ngụm thì có thể tăng một chút, thật có thể nhịn được không uống rượu?"
Từ Viễn Hà nhìn phía phương xa, cảm khái nói: "Cho dù biết rõ cuối cùng sẽ trở ngại cơ hội phá cảnh, nhưng ta Từ Viễn Hà tự nhận bình thường không nhịn được, hơn nữa, tửu quỷ mà, thỏa cơn ghiền là trên hét, còn quản cái gì bình cảnh không bình cảnh, uống trước nói sau."
Về chuyện tâm cảnh kiên định trên đường tu hành, Từ Viễn Hà tự nhận không bằng Trương sơn Phong, lại càng không bằng Trần Bình An. Trần Bình An gật đầu,"Vậy chờ Từ đại ca chen thân lục cảnh, ta lại tặng rượu cho huynh, làm rượu mừng công để uống."
Từ Viễn Hà đột nhiên nói: "Lần này ngươi đi phương bắc, nếu có cơ hội đi ngang qua Thải Y quốc Sơ Thủy quốc, đừng quên thăm Tống lão kiếm thánh một chút, hai đứa bé kia của Yên Chi quận, đương nhiên còn có vợ chồng căn nhà quỷ kia lúc trước.”
Trần Bình An cười nói: "Chuyện này đương nhiên rồi. Ta còn muốn mời lại Tống lão tiền bối một bữa lẫu, rồi xem hai đứa nhỏ kia tu hành có thuận lợi hay không, cuối cùng còn muốn đi căn nhà cũ kia, ném thử thịt hầm măng khô của lão bà bà.”
Từ Viễn Hà cười ha ha, đúng, Trần Bình An vẫn là Trần Bình An kia của năm đó, lại vỗ vỗ đầu vai tên này, lực đạo trên tay hán tử râu quai nón có chút lớn, hào sảng nói: "Trần Bình An, ngươi và Trương Sơn Phong đều phải lăn lộn giang hồ cho tốt, về sau có tiền đồ và thanh danh, để khi ta ở quê hương bên kia cũng nghe được, đến lúc đó ta còn chém gió với người khác, khiến vô số người khóc lóc mời Từ Viễn Hà ta uống rượu, kế cho bọn họ nghe chuyện xưa của hai người các ngươi."
Trần Bình An ôm quyền trêu ghẹo: "Từ đại ca, mượn lời tốt lành của huynh nha."
Từ Viễn Hà đứng lên,"Được rồi, lúc trước còn đỡ, dạo chơi lung tung không cảm thấy có vấn đề gì, vừa nghĩ tới quê hương, thì giống như sâu trùng trong bụng tạo phản, không uống một ngụm sẽ khó chịu phiền muộn mà chết. Ha ha, quê nhà là vò rượu lâu năm, phải đi uống!"
Trần Bình An đứng dậy theo,"Vậy ta theo huynh tới chỗ ở lấy hành lý, đi cùng đoạn đường nữa." Từ Viễn Hà trừng mắt nói: "Là mè, điểm này ngươi phải học Trương Sơn Phong, nói ởi là đi, sảng khoái bao nhiêu."
Trần Bình An trợn mắt nói: "Hắn á? Lúc này không khóc coi như Irương Sơn Phong có tiền đồ, chi bằng chúng ta đánh cuộc một keo?”
Từ Viễn Hà day day cằm, "Vậy ta cược Trương Sơn Phong vụng trộm một mình, giấu sư phụ hắn khóc thảm."
Trần Bình An cũng day day cằm,"Cái này gọi là hai huynh đệ ta đều là anh hùng, có chung suy nghĩ?"
Từ Viễn Hà cười sải bước rời đi, không cần Trần Bình An tiễn, du hiệp râu xồm đột nhiên nhớ tới buổi tối thôn trang nói không chừng đã có phụ nữ trẻ con sớm nghỉ ngơi, mới nhỏ giọng lại, đưa lưng về phía Trần Bình An, phát tay chia tay, không chút nào ướt át lôi thôi.
Trần Bình An đứng tại chỗ, cảm nhận chút chút nỗi buồn ly biệt.
Ước chừng hai nén hương sau, Bùi Tiền mơ mơ màng màng chạy tới, ban đêm chạy ở ngõ lớn nhỏ, hơi đáng sợ, nên nó liền dán lá bùa giấy vàng kia lên trán, tìm được Trần Bình An, tò mò hỏi: "Thúc thúc râu xồm sao lại chạy rồi? Có phải nợ tiền sư phụ, không trả nổi, không còn mặt mũi gặp ai, mới phải nửa đêm trốn đi hay không?”
Điều này làm Bùi Tiền có chút sốt ruột, hung hăng dậm chân, lầy nắm tay đắm vào bàn tay, căm tức nói: "Tên râu xồm quỷ nghèo này, thật sự không trượng nghĩa, không có tiền trả nợ, có thể lén mượn ta mà, ta cũng sẽ không tiết lộ với sư phụ chuyện mắt mặt này của hắn."
Bùi Tiền tuy không biết nguyên nhân, nhưng luôn cảm thấy Trần Bình An sau khi gặp được đạo sĩ trẻ tuổi bản lãnh không cao, với gã râu xồm giọng thật lớn, quãng đường này đặc biệt vui vẻ, hình như còn vui vử hơn so với kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng trên thực tế, bắt đầu từ lúc gặp được con trâu ở khe núi kia, sư phụ nhà mình toàn phải bù tiền, bù mãi, không phải lúc trước đã tặng Trương Sơn Phong một cái hộp gỗ màu xanh, hình như khối pháp ấn nào đó hay sao? Hơn nữa từ Lão Long thành đến bén Phong Vĩ, bình thường sư phụ nào nỡ mỗi ngày đều lấy ra rượu hoa quế và rượu tiên nhân giếng nước?
Có vẻ như kết giao bằng hữu giang hồ không có gì thú vị cả, từ đầu tới đuôi toàn bù tiền vào.
Trần Bình An cười lắc đầu,"Vị thúc thúc râu xồm này của ngươi, chỉ là nhớ nhà mà thôi. Sau này chúng ta có thể đi tìm hắn, ngày nào đó bản thân ngươi xông pha giang hồ, cũng có thể tìm hắn, đến lúc đó ngươi cũng có thể uống rượu, nhớ mang theo chút rượu ngon.”
Bùi Tiền lắc đầu nói: "Giang hồ hiểm ác, rượu quá đắt, con quyết định không xông pha giang hò."
Trần Bình An véo tai nó,"Tuổi nhỏ tí, nói giang hồ hiểm ác với ta?"
Bùi Tiền kiễng gót chân, cầu xin tha thứ: "Lão Ngụy và thúc thúc râu xồm đều nói như vây. con thấy họ đặc biệt giống giang hồ hảo hán, nên tùy tiện nói theo thôi."
Trần Bình An buông tay, cười nói: "Đi Lục bộ tâu thung, trở về ngủ đi."
Bùi Tiền hôm nay đi cọc có hình có dạng, chỉ là kiếm lô đứng cọc vẫn không có được cái thần của nó, về phần Thiên Địa Thung kia, Bùi Tiền lại rất muốn học, chỉ là không học nỗi, bởi vì trước mắt ngay cả tư thế trồng chuối cũng không chống lên được.
Một đêm bình an vô sự.
Sơn thôn gà gáy cực sớm, Trần Bình An sau khi rời khỏi giường, vẫn chưa ra ngoài tản bộ, bởi vì qua hai khắc đồng hồ nữa, người tập võ trong thôn này sẽ tụ tập diễn võ, sáng tối hai lần, năm này qua năm khác, kiên trì, chỉ cần là nam tử, vô luận thanh tráng hay thiếu niên, đều là như thế, dù là nữ tử muốn tham dự vào, cũng không có kiêng kị gì.
Dù sao chuyện vận tiêu, không có một thân võ nghệ vững chắc, không kiếm được một tám biển chữ vàng, mà dựa theo cách nói của tiên sinh trường tư, con em Trần thị đi làm tiêu cục trên giang hồ, dựa vào tên hiệu tộc trưởng "Trần bài phường", vẫn rất có uy vọng trên lãnh thổ Thanh Loan quốc châu này.
Trần Bình An ngày hôm qua đi ngang qua sân diễn võ của gia tộc Trần thị, không giống như khi ở Ngẫu Hoa phúc địa đứng bên cạnh võ quán xem tập võ, hắn lập tức bước nhanh rời khỏi.
Không chỉ như thế, còn bảo bốn người bức họa cuộn tròn đánh tiếng, nhất là Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên, tốt nhát đừng mang theo binh khí đi lại ở thôn trang.
Nhập gia tùy tục.
Sáng nay đoàn người tụ tập một chỗ ăn bữa sáng, ăn xong sẽ rời khỏi thôn. Trần Bình An tính đi kinh thành Thanh Loan quốc một chuyến, tham quan lần tranh luận Phật Đạo Đường thị hoàng đế dốc sức tổ chức xong sẽ rời khỏi. Thanh Loan quốc trừ bến Phong Vĩ giáp giới ba nước, ở trong quốc cảnh còn có bến đò tiên gia nơi phía đông, nghe nói còn lớn hơn chút so với bến Phong Vĩ, lúc trước ở bến Phong Vĩ, biết được hôm nay trung bộ Bảo Bình Châu đại loạn, trên núi dưới núi đều không sống yên ổn, rất nhiều tàu thuyền đi bên kia đều đã tạm thời dừng lại, hơn nữa trên Thư Giản hồ không có bến đò, mà hai bến đò gần Thư Giản hồ. lần lươt ở trọng địa kinh sư một quốc gia và một môn phái trên núi, bây giờ đều gặp nạn, bị thiết ky Đại Ly giẫm đạp máu tươi văng khắp nơi, cho nên Trần Bình An muốn đi bến đò phía đông thử thời vận, bằng không muốn đi đến Thư Giản hồ, thật sự đường xá quá mức xa xôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận