Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1600 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (11)



Chương 1600 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (11)




Khuôn mặt Thôi Đông Sơn đầy vẻ cô đơn.
Đột nhiên hắn chợt nổi giận nói: “Thôi Đông Sơn, rốt cuộc Trần Bình An đã làm sai điều gì?”
Thôi Sàm bất đắc dĩ cười: “Ngươi ngây thơ quá vậy?”
Thôi Đông Sơn quát ầm lên: “Ngươi nói nhanh cho ta!”
Thôi Sàm cười cười chống tay lên bên tai, nghiêng đầu qua cười cười hỏi lại, dường như đang chờ một đáp án: “Chí thánh tiên sư, Lễ thánh, học vấn các người cao nhất, đến đây nào, các người đến nói nghe xem nào.”
Thôi Đông Sơn lập tức im lặng.
Thôi Sàm mỉm cười nói: “Đại cục đã định, bây giờ điều duy nhất mà ta muốn biết đó chính là câu nói được viết trong cẩm nam của ngươi là câu nào của Pháp gia? Không phân thân sơ, xử theo pháp luật?”
Hồn vía Thôi Đông Sơn trên mây, lắc đầu: “Không phải Pháp gia.”
Thôi Sàm gật gật đầu: “Như vậy xem ra cũng không phải là Phật gia rồi.”
Thôi Đông Sơn ngơ ngác: “Không phải học vấn trong bách gia tam giáo, không phải đạo lý nào trong đống đạo lý kia cả.”
Thôi Sàm nhíu mày.
...
Trần Bình An run run rẩy rẩy thò tay lấy cẩm nang từ trong tay áo ra. Trước khi từ biệt ở trấn Hồng Chúc, Bùi Tiền đã đưa cho hắn, nói vào lúc tiên sinh thấy tức giận nhất, nhất định phải mở nó ra xem.
Trần Bình An mở cẩm nang, lấy tờ giấy bên trong ra.
Trên đó viết: “Trần Bình An, xin đừng thất vọng với thế giới này.”
Sau khi xem xong, Trần Bình An cất cẩm nang lại vào trong tay áo.
Trần Bình An quay đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Ta chỉ thất vọng với bản thân mình thôi.”
...
Bên trong lầu cao, Thôi Sàm sảng khoái cười to.
Lòng Thôi Đông Sơn lạnh như tro tàn.
Tiếng cười của Thôi Sàm vẫn đang không ngừng vang lên, vô cùng khoái chí.
Thôi Sàm, vị quốc sư Đại Ly này đã lâu rồi không cảm thấy vui sướng đến vậy.
Thôi Đông Sơn muốn đứng dậy đi khỏi vòng lôi trì màu vàng kim mà mình tự vẽ ra.
Thôi Sàm đột nhiên nheo mắt lại.
Chỉ nhìn thấy bên trong bức tranh.
Trần Bình An lấy hồ lô dưỡng kiếm ra uống một hơi cạn hết tất cả rượu.
Sau đó hắn lấy món pháp bào Kim Lễ kia ra, đứng tại chỗ, pháp bào tự mặc lên người.
Trần Bình An lại lấy Khử uế phù ra dán lên trên cây cột trụ hành lang ngoài phòng.
Nhắm mắt lại.
Dùng Nội Thị thuật của tu sĩ, thần thức của Trần Bình An đi đến nơi tồn tại của văn đảm màu vàng kim, chính là cửa chính của tòa phủ đệ.
Cửa lớn từ từ mở ra.
Lúc trước sau khi luyện chế thành công vật bản mệnh thứ hai, người tí hon đeo thanh kiếm có treo cuốn sách vàng nói với Trần Bình An một câu bằng ngôn ngữ mà đến Mao Tiểu Đông cũng không thể nghe hiểu.
“Biết sai có thể sửa, không gì tốt hơn.”
Đó thật ra chính là tiếng lòng chôn sâu trong lòng Trần Bình An, trong lòng Trần Bình An luôn luôn lo lắng cho Cố Xán, đó là một loại ám chỉ của Trần Bình An đối với chính mình, phạm sai rồi không thể không nhận sai, không phải chỉ cần là người có mối quan hệ gần gũi với Trần Bình An ta thì ta sẽ cảm thấy hắn không sai, muốn thiên vị hắn, mà là cần cố gắng đền bù cho những sai lầm đó.
Thế nhưng đã có nhiều người chết như vậy.
Mà Cố Xán cũng không chịu nhận sai.
Bây giờ làm sao bù đắp lại được?
Thị phi đúng sai đều còn trơ ra đó, Trần Bình An không làm được chuyện phá lệ, cũng không thể tự lừa mình dối người được.
Rất nhiều người đều nói không có nghĩa là điều đó đúng.
Cửa lớn phủ đệ từ từ mở ra.
Trần Bình An thở dài bái biệt với người tí hon mặc nho sam màu vàng kim.
Văn đảm màu vàng kim vốn đã kết đan thành hình, có hi vọng đạt được cảnh giới “đạo đức tại thân”, người tí hon mặc áo nho muốn nói rất nhiều thứ nhưng chỉ có thể thở dài một tiếng, rất cung kính, bái biệt lại giống như Trần Bình An.
Ầm ầm một tiếng.
Cả tòa tiểu thiên địa trong người vang lên tiếng như ai gõ chuông tang, vang vọng ở khắp đất trời.
Văn đảm màu kim ầm ầm vỡ vụn, thanh kiếm của người tí hon vốn gần đây đang rỉ sét loang lổ, rương sách màu sắc ảm đạm, và bản thân nó cũng tan rã như tuyết mùa đông.
Trong căn phòng bên trong Thanh Hạp đảo.
Một mùi máu tanh ập đến.
Trần Bình An thất tha thất thểu ngã nhào trên đất, ngồi dậy xếp bằng.
Hắn gắng gượng đứng lên, đẩy tất cả các trang giấy ra, bắt đầu viết phong thư thứ ba.
...
Ánh mắt Thôi Đông Sơn lạnh lùng: “Ta thua rồi.”
Trầm mặc thật lâu.
Thôi Đông Sơn cũng hơi nghi ngờ, quay đầu nhìn lại.
Thôi Sàm giống như gặp phải đại địch, bắt đầu ngồi nghiêm túc!
...
Ngày thứ hai, Thanh Hạp đảo đột nhiên xuất hiện một người rất kỳ quái.
Đầu tiên là dùng phi kiếm truyền ba bức mật thư đi.
Về phần viết gì trong đó, gửi cho ai, người này chính là khách quý của Cố Xán đó, ai dám nhìn trộm?
Ba bức thư kia lần lượt gửi cho Ngụy Bách ở quận Long Tuyền, Chung Khôi của Đồng Diệp châu, Phạm Tuấn Mậu của Lão Long thành.
Hỏi xem có cách nào để đi đường tắt nào có thể nhanh chóng học được thuật pháp tiên gia ngưng hồn tụ phách hay không. Nói rất nhiều về chuyện một người làm thế nào trở thành âm vật quỷ mị sau khi chết, hoặc là làm sao để đầu thai chuyển thế, có bí thuật thượng cổ nào truyền thừa đã lâu, có thể gọi được âm minh tổ tiên đến nói chuyện với người dương gian hay không.
Từ sau lúc đó, người kia cần một căn phòng nhỏ ở gần cửa Thanh Hạp đảo.
Hắn bày bút mực giấy trên bàn, còn bày một cái bàn tính phổ thông.
Tuổi người kia còn trẻ, chỉ là sắc mặt trông rất uể oải, sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn lại ăn mặc rất sạch sẽ, mặc kệ là gặp ai, ánh mắt hắn đều rất sáng.
Hắn muốn Điền Hồ Quân của Thanh Hạp đảo đưa cho hắn tất cả hồ sơ của tu sĩ và tạp dịch trên Thanh Hạp đảo.
Trông giống như... Một vị chưởng quỹ?

Hôm nay, tại Thư Giản hồ Thanh Hạp đảo, nước trong gió mát, mặt hồ yên tĩnh như gương. Mấy hòn đảo lớn nhỏ phụ thuộc nằm ở bốn phía xung quanh, trong rừng cây xanh thăm thẳm như ngọc bích bất chợt vang lên tiếng tiên hạc phủ đệ tiên gia ngâm dài, ngoài bầu trời xa xa kia thỉnh thoảng sẽ có một hai cầu vồng vút qua, mơ hồ có tiếng sấm ầm ầm rung động.



Bạn cần đăng nhập để bình luận