Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1130: Quân Tử Lục Phù, Hặc Quỷ Trấn K

Chương 1130: Quân Tử Lục Phù, Hặc Quỷ Trấn KChương 1130: Quân Tử Lục Phù, Hặc Quỷ Trấn K
Chương 1130: Quân Tử Lục Phù, Hặc Quỷ Trấn Kiếm (2)
Chung Khôi trút một ngụm rượu lớn, sau đó nắc rượu, xuất hiện một màn huyền bí, từng tia từng luồng linh khí trắng như tuyết, như người đọc sách đọc ra một bụng Hạo Nhiên Chính Khí, bị Chung Khôi thổ lộ ra một chút, từng luồng khí hạo nhiên đó quấn quanh ở trên ngòi bút trùy Tiểu Tuyết, Chung Khôi vẽ bùa càng không hợp chính thống, chưa "hạ bút" ở trên lá bùa, mà là niệm một câu thơ từ,Nha chương từ phượng khuyết, thiết ky nhiễu long thành."
(Trích từ bài thơ Tòng quân hành của Dương Quýnh, dịch nghĩa: Cầm binh phù từ giã cửa kinh đô. Thiết ky xông pha Long thành)
Sau đó nhẹ nhàng rung lên cổ tay, trên ngòi bút "rơi xuống" một chuỗi dài người tí hon to bằng hạt gạo.
Nhìn kỹ, thế mà lại là những vị võ tướng khoác giáp trụ màu bạc cưỡi ngựa, hơn trăm ky binh ở trên giấy bùa Phong Lôi nhanh chóng bài binh bố trận, đều tự kéo ngựa dừng lại.
Chung Khôi tay phải cầm bút, tay trái khép hai ngón tay lại, chỉ lên trên lá bùa, trầm giọng nói "Định!"
Các ky tướng giáp bạc kia trong nháy mắt tan rã, tan vào trong lá bùa màu vàng.
Trong khoảnh khắc, liền biến thành một tắm phù lục.
Hai tắm sau đó, cũng là bút tích vẽ bùa không khác nhiều, xứng đáng với mỹ dự "dưới cổ tay có quỷ thần".
Thuỷ thần nương nương rất thán phục, không hồ là chuẩn thánh nhân của thư viện Đại Phục, không nói đạo đức văn chương, chỉ riêng phần trình độ phù lục này, chỉ sợ một vị phù sĩ Ngọc Phác cảnh cũng phải vỗ bàn tán dương.
Chung Khôi giao ba tắm phù lục cho Trần Bình An,"Tam Tài Binh Phù, đại công cáo thành.”
Trần Bình An cẩn thận tiếp nhận phù lục, cười hỏi "Vẽ ba lá bùa, có mệt hay không?”
Chung Khôi vỗ bụng mình, cười nhạo nói "Việc nhỏ! Ta đầy bụng thao lược, cất giấu mười vạn binh giáp, ba lá bùa mà thôi... Mà thôi?"
Chung Khôi trợn mắt há hốc mồm, bởi vì hắn nhìn thấy Trần Bình An mới thu hồi ba lá bùa, lại lấy ra ba lá bùa, tờ phía trên cùng, cũng là chất liệu màu vàng, lại không phải giấy Phong Lôi nền hoa văn cỗ triện, tựa như càng thêm cổ xưa hơn.
Trần Bình An nhẹ nhàng đặt chúng nó lên bàn, cười tủm tỉm nói "Đã không mệt, vậy giúp ta vẽ ba tắm nữa, tốt nhất là một lá bùa lôi pháp, một lá bùa dẫn đường, có thể phá vỡ mê chướng một ít địa giới sơn thủy, một lá bùa có thể giam cầm bản mạng phi kiếm của kiếm tu, ví dụ Thủy Tỉnh Phù (bùa giếng nước) kia."
Thuỷ thần nương nương đầy bụng nghi hoặc, vị công tử ca người nơi khác này, cũng thật không phải có tiền bình thường.
Chung Khôi lau mồ hôi ở trán, ca thán: "Thôi thôi. người tốt làm đến cùng, viết ba tắm nữa thì ba tám."
Cân nhắc một chút, hạ quyết tâm, Chung Khôi trầm giọng nói: "Ta lần lượt viết cho ngươi một tám 'Chủ pháp' ngũ lôi phù lục thiên sư núi Long Hỗ am hiểu, lôi pháp vốn đứng đầu vạn pháp, lôi pháp truyền thừa pha tạp, lại lấy Long Hỗ sơn làm chính tông, chủ pháp. Tiên sinh nhà ta từng máy lần du lịch Long Hổ sơn, từng gặp đại thiên sư một lần, vừa vặn học được một đạo ngũ lôi phù lục, ngũ long hàm châu, ẩn chứa lôi đình, khí xung thái hư..."
Phát hiện ánh mắt Trần Bình An quái dị. Chung Khôi ai u một tiếng, khổ sở nói: "Không thể để cho ta khôi phục chút rồi hạ bút à, một hơi viết ba lá bùa thượng phẩm, mệt thê thảm. Ta nơi nào nghĩ đến ngươi có thể xuất ra ba lá bùa tốt như vậy, sớm biết vậy ta sẽ giả vờ ra vẻ đáng thương.”
Trần Bình An cười ngồi xuống,"Uống rượu xong, khí định thần nhàn lại vẽ bùa không muộn, ta không giục ngươi là được."
Chung Khôi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, uống một hớp rượu lớn, tách riêng lá bùa màu vàng tận cùng bên trên ra, đặt phẳng phiu ngay ngắn. Chỉ thấy trùy Tiểu Tuyết kia lơ lửng ở trên lá bùa một thước có thừa, ngòi bút có chớp lóe sắm rèn, tử điện bạch lôi, trong gang tắc liền có thiên uy mênh mông cuồn cuộn.
Thuỷ thần nương nương kinh hồn táng đảm.
Viết xong bùa lôi pháp ngũ long hàm châu khí thế kinh người, sau đó Chung Khôi lại viết một lá bùa phá chướng.
Sau đó liền đặt mông ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nhìn lá bùa chất liệu màu xanh cuối cùng.
Trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, đưa tay cầm lấy lá bùa đó, cười nói "Thôi không dọa ngươi nữa, hai lá bùa lúc trước là đủ."
Sắc mặt Chung Khôi nghiêm túc, bắt lấy cánh tay kia hai ngón tay kẹp chặt lá bùa màu xanh của Trần Bình An,"Bùa này, ta nhất định phải vẽ, chỉ là ta cần ấp ủ một phen hẳn hoi, cần thận hạ bút, nếu là vẽ hỏng, cho dù Trần Bình An ngươi không đánh ta, bản thân ta cũng phải mắng mình."
Trần Bình An hỏi "Có thể vẽ thành?”
Chung Khôi hỏi ngược lại: "Cái này có gì có được hay không? Đương nhiên có thể vẽ thành, ta chỉ là cảm thấy vẽ một tám Thủy Tỉnh Phù tàm thường. nếu chỉ có thể giam cầm, giam giữ phi kiếm kiếm tu dưới Nguyên Anh quá mức phí phạm của trời mà thôi."
Trần Bình An tán thưởng "Chung Khôi, thiên phú vẽ bùa của ngươi mạnh hơn ta quá nhiều rồi."
Chung Khôi bất đắc dĩ nói: "Ngươi một tên võ phu thuần túy, nói mình vẽ bùa không bằng ta, ngươi cảm thấy ta sẽ thấy vui sao?"
Trần Bình An á khẩu, trầm mặc một lát, không quấy rầy Chung Khôi nghỉ ngơi lấy lại sức, ôn dưỡng hạo nhiên khí trong lòng nữa. Chỉ là trong lòng cũng có quyết định.
Chung Khôi hít sâu một hơi, nói với thuỷ thần nương nương: "Mang toàn bộ quỷ mị trong phủ đưa ra ngoài Bích Du phủ, chờ ta vẽ bùa thành công, lại để chúng nó quay về."
Tuy không biết vì sao nhưng nàng vẫn sử dụng thuật pháp thần thông chỉ thủy thần Mai Hà cùng với Bích Du phủ quân có, mang toàn bộ quản sự, tỳ nữ tạp dịch trong phủ lập tức "đuổi" ra ngoài.
Chung Khôi đứng thẳng, một tay để sau lưng, một tay cầm trùy Tiểu Tuyết, gió mát vang lên vù vù trong hai tay áo. Trong nháy mắt, Bích Du phủ liền bắt đầu chắn động không thôi, nước ngầm mạch dâng trào mãnh liệt.
Thuỷ thần nương nương trong lúc nhất thời khó thở, lui về phía sau, cố gắng rời xa vị quân tử thư viện Đại Phục kia, vẫn cảm thấy khó chịu đến cực điểm, bay lướt đi rời khỏi đại sảnh, nàng mới dễ chịu một chút.
Nàng cắn môi, ánh mắt hoảng hốt.
Người đọc sách tên là Chung Khôi này, tuyệt đối không phải quân tử thư viện đơn giản như vậy! Khi Chung Khôi hạ bút, trong miệng nhẹ nhàng niệm tụng: "Đầu mệ kiếm khởi, rừng tịnh giang hà, tứ phương nhạc băng, cửu châu hải phí."
(kiếm lập tức lên, sông ngòi trong vắt, núi bốn phương sập, biển chín châu sôi)
Phù đảm sau khi phù thành, sẽ chỉ ân nắp ở trong phù lục thế mà hiển hóa ngay tại chỗ, là một vị kiếm tiên áo trắng giơ cao một ngón tay, lơ lửng ở trên lá bùa, linh động xuất kiếm, kiếm khí lưu chuyển, nhanh như điện chớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận