Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1026: Xuất Kiếm Mà Thôi (1)

Chương 1026: Xuất Kiếm Mà Thôi (1)Chương 1026: Xuất Kiếm Mà Thôi (1)
Chương 1026: Xuất Kiếm Mà Thôi (1)
Đinh Anh ha ha cười nói: "Ý ngươi là thanh kiếm ngươi đặt trên bàn? Ngươi muốn lấy nó chém giết cùng ta? Ở ngay dưới mí mắt ta, ngươi cho rằng mình có thế đi tới được đó?"
Định Anh tự hỏi tự đáp, cười nói: "Chỉ cần ta không muốn ngươi đi, Trần Bình An ngươi sẽ không đi ra được mười trượng. Ta đã có thể xác định, ngươi chỉ là một võ phu thuần túy, căn bản không phải kiếm tu, nếu không ta đã không trói được thanh phi kiếm nhỏ này." Trần Bình An nhếch môi, liếc nhìn mũ hoa sen trên đầu Đinh Anh: "Thiên thời địa lợi nhân hòa ngươi đều chiếm hết, sướng lắm phải không?"
Đinh Anh nheo mắt lại, sát cơ trầm tràm: "Hả? Không phục, không phục thì làm được gì?”
"Trước kia, ngươi nói câu gì Ấy nhỉ,"Tới" 2"
Trần Bình An một tay đặt ngang trước ngực, vươn ra, miệng hỏi: "Đúng không?"
Đinh Anh trầm mặc không lên tiếng, đáp lại bằng nụ cười lạnh.
Nghĩ thầm tên Trích Tiên Nhân khác thường này nhất định là muốn vùng vẫy giãy chết.
Tĩnh quan kỳ biến là được.
Trần Bình An mặc niệm trong lòng: “Tương!”
Từ trong góc tòa viện tử, thanh trường kiếm chỉ riêng kiếm khí đã nặng tới vài chục cân bắt chợt xuất vỏ.
Dường như nó men theo dấu chân Trần Bình An xuất môn, tựa như đang thị uy với phương thiên địa này, trường kiếm như dải cầu vồng trắng phá thủng cửa sổ, rời khỏi viện tử, đi tới ngõ nhỏ, lướt qua ngõ nhỏ, tiến vào phố lớn, xẹt qua vai Đinh Anh. Làm Trần Bình An nắm lấy dải "cầu vồng trắng" này.
Dải kiếm khí trắng như tuyết xuyên giữa nhân gian, vừa quanh co khúc khuỷýu, lại vừa thẳng tắp một tuyến, không có dấu hiệu gì là sẽ tiêu tán.
Trần Bình An vươn tay nắm lấy trường kiếm.
Thân kiếm như sương tuyết, kiếm khí như cầu vồng trắng, trường bào càng trắng như tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận